101 Sân lớn tòa nhà quân đội bên trong quân khu Lĩnh Hải. Trong sân có một bộ bàn ghế đá, ngồi vây quanh là ba người, hai lão giả và một thiếu niên. - Ông già, đừng cho là tôi phải cảm ơn ông đấy.
102 - Ực. Cả ba người đều ngẩn ra, Hồ Trường Nghĩa cũng không dám lên tiếng, lão có thể tưởng tượng ra cháu gái bảo bối của mình sợ rằng chuẩn bị nổi bão, vẻ mặt có chút hả hê nhìn về Tiêu Thần.
103 - Không sai! Tin tức này tuyệt đối chính xác. Hồ Trường Nghĩa gật đầu nói:- Ngay từ đầu chúng ta cũng nghĩ Vương Thiết Lâm chỉ buôn bán thuốc phiện và súng ống đạn dược, nhưng năm trước đột nhiên vùng phụ cận tỉnh X đột nhiên có vài đứa trẻ lang thang mất tích vô cớ.
104 Vừa mới ra khỏi sân lớn, tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh đã đợi sẵn bên ngoài chặn đường Tiêu Thần. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, lái chiếc xe máy màu đỏ, nhìn qua rất thời thượng.
105 Tiêu Thần cũng đã từng xem loại phim "nam nữ chiến đấu" , trong đó hắn thích nhất là thể loại phim diễn viên nữ đóng vai y tá. Thế nên lúc bắt đầu có ý thức trở lại, chuẩn bị mở mắt ra, hắn hy vọng có thể nhìn thấy trước mắt là một cô nữ y tá xinh đẹp.
106 - Uhm, chị Phương Nhã không tin có thể nhìn xem. Nói xong, Tiêu Thần cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nếu Phương Nhã chỉ là một vị nương mẫu bình thường, hắn cũng không quá xem trọng lời nói, nhưng nàng còn là một đại mỹ nữ, thế nên Tiêu Thần không tránh khỏi một chút áp lực trước người đẹp.
107 Tiêu Thần và hai mẹ con Cao Thi Nhu ngồi tán chuyện trên ghế đá trong công viên bệnh viện, vui vẻ tới mức ngay cả Phương Nhã ngày thường lạnh lùng như băng giờ cũng cười đùa không ngớt, chủ yếu là do Tiêu Thần vốn là người có khiếu nói chuyện hài hước.
108 Trần ca chịu đả kích quá mạnh lập tức hôn mê bất tỉnh. Cảnh tượng trước mắt khiến bốn tên đàn em cùng ba cô ả kia sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, toàn thân run cầm cập.
109 Sau một hồi trò vui, Tiêu Thần rút cuộc cũng về tới nhà, lúc này đã là ba giờ sáng. Khoảng thời gian này ước chừng là lúc gã mập mạp trong phòng trực ban bảo vệ đã say giấc sau một hồi mây mưa đại chiến, Tiêu Thần vừa lúc cảm thấy buồn ngủ, liền lập tức chui vào phòng trực ban.
110 Móc túi hay còn có tên gọi khác là tiểu thâu dùng để chỉ những kẻ chuyên ăn cắp vặt trong giới trộm cướp. Một khi bị bắt, chịu trách nhiệm trước pháp luật thì mức án cao nhất phải lĩnh lên tới tử hình.
111 Căn phòng trực ban rộng chừng hai mươi mét vuông, hiện giờ Tiêu Thần cùng tên đại ca lưu manh đứng trong khoảng rộng mười mét vuông giữa phòng. Hà Đào cùng bốn tên đàn em đứng bên ngoài, khẩn trương nhìn hai người ở giữa.
112 Năm phút sau, Trần Trung thở dồn dập ngồi bệt xuống đất, mặt gã lúc trước đã trắng bệch giờ lại càng thêm thảm hại, dùng từ mặt cắt không giọt máu cũng không hề quá đáng.
113 - Ngươi, ngươi. . . Tại sao không mặc quần áo chạy vào đây?Chu Tử Y cảm thấy quả tim dường như sắp nổ tung, cảm giác vừa xấu hổ, vừa giận lại có thêm một chút chờ mong.
114 Chu Tử Y thật sự kém hơn với Cao Thi Nhu sao? Đáp án chắc chắn là không, hai người đều có dáng người cao gầy, khuôn mặt tuyệt mỹ, người có nét ngây ngô đáng yêu, người lại mang vẻ dịu dàng động lòng người, căn bản là không thể so sánh được.
115 Hai người lăn qua lăn lại trên ghế sa lông, Chu Tử Y sớm đã bị Tiêu Thần kích thích tới mức toàn thân nóng như lửa đốt. Hắn vừa hưng phấn đến độ cởi quần lót xuống để lộ tiểu huynh đệ to lớn, chuẩn bị một hồi chiến đấu mãnh liệt thì không ngờ bị Chu Tử Y một cước đá bay xuống đất, hai tay gắt gao che lấy ngực.
116 Nửa giờ sau, trong căn phòng Ngọc Tử Long bị giết. Người nhà Ngọc gia vội chạy từ Hưng Hải đến vũ trường Hoàng Kim. Trong phòng mười mấy người Ngọc gia chen chúc nhau kẻ đứng người ngồi.
117 Ngọc Tử Long này vốn là một tên cầm thú. Ngày bé, hắn điên cuồng theo đuổi Chu Tử Y, bất cứ ai tiếp cận nàng đều bị hắn đánh đuổi đi. Mỗi buổi tối, ngày nào hắn cũng đến đứng dưới lầu nhà Chu Tử Y, đợi bằng được để tặng hoa hồng cho nàng.
118 Lúc Tiêu Thần vào phòng, “ trận chiến “ bên trong cũng đã đến hồi kết. Năm cô gái tóc vàng lũ lượt kéo nhau ra khỏi phòng gã. - Ngươi giết Ngọc Tử Long rồi sao?Tiêu Thần vừa mới vào, Sấu Hầu đã ngửi thấy trên người hắn mùi máu tươi.
119 - Để ta thử trước. Một gã thanh niên cường tráng dáng vẻ dọa người ở hàng thứ nhất hùng hổ bước ra. Gã khoảng chừng hai mươi bốn tuổi, đầu trọc bóng lưỡng mặt chữ điền rất hung dữ, mỗi bước đi khiến cho cơ bắp trên người rung lên.
120 - Oạch. Thanh niên cường tráng nằm thảm trên mặt đất, vẻ mặt rất buồn bực. Gã vội vàng xuất trận đầu tiên, ai ngờ tên mặt trắng này lại là một cây thương cứng, lúc nhận ra thì thật sự đã giống như tự tìm tử lộ.