1 Đinh! [Hệ thống] : “Bạn đang ở khu vực đặc biệt không thể sử dụng chức năng tìm đường. ” Đinh! [Hệ thống]: “Bạn đang ở khu vực đặc biệt không thể gửi thư.
2 Mộ Khinh Hàn sau khi nốc một đống dược hồi máu đột nhiên mới giật mình, sững lại. Loạn Mã Tiên Sinh??? ID này nghe rất quen hình như là một trong top 10 cao thủ thì phải.
3 Đi …thành…thân? Chỉ đơn giản ba chữ vô cùng ngắn gọn súc tích như thế thôi mà cũng đủ khiến cho Mộ Khinh Hàn cảm thấy cả người đã muốn tan thành tro bụi rồi.
4 Ba tiếng “Tôi đồng ý” vừa dứt thì giọng nói đầy dịu dàng của hệ thống đã lập tức vang lên. “Hệ thống: Chúc mừng người chơi Dạ Thanh Hàn và người chơi Lạc Tuyết Khinh Hàn đã kết thành phu thê, kỳ hạn là vĩnh viễn từ nay về sau không thể ly hôn.
5 Mộ Khinh Hàn, giới tính nữ, 19 tuổi, trạch nữ 100%, thích nhất là ngủ và chơi game online, hiện đang theo học tại đại học Y thành phố A, còn lúc này thì đang trong thời gian nghỉ hè.
6 “Phu nhân, chúng ta phải đi rồi. ” Khi lúc Mộ Khinh Hàn vẫn còn tức giận thì giọng nói lành lạnh ấy lại một lần nữa vang lên bên tai, phảng phất đâu đây một nụ cười thản nhiên.
7 “Tiểu Loạn Mã, anh định trốn đi đâu? Biết điều một chút, theo tôi đi, thế chẳng phải tốt hơn sao?” Mỉm Cười Đau Đớn nở nụ cười tươi như hoa, vô cùng thản nhiên từng bước từng bước tiến về phía Loạn Mã Tiên Sinh, chợt hai tay cô khẽ vung lên, chiếc đàn tranh vốn được ôm trước ngực trong thoáng chốc đã biến mất không còn tăm hơi, chẳng biết từ lúc nào vật trong tay nàng ta đã chuyển thành một đôi ám khí hình thoi của phái Nga Mi.
8 “Hu hu hu…” Từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế chảy dài trên hai gò má của cô nhóc Tri Liễu, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước dưới ánh mặt trời rực rỡ phát ra những tia sáng lấp lánh, khiến cho dáng vẻ cô nhóc lại càng thêm phần uất ức, thêm phần đáng yêu.
9 Chỉ còn ba giây! Thời gian quá ít ỏi không cho phép Mộ Khinh Hàn giải quyết hết toàn bộ 1 đám người trong bang Thệ Thủy. Đen đủi thay trên người cô lúc này cũng không có phù hồi thành hay vật phẩm miễn tử gì.
10 Nơi làm nhiệm vụ giết thỏ cách Tân thủ thôn một đoạn đường vì thế nên lúc đi đường rảnh rỗi mọi người trong đội nổi tính thích hóng chuyện lôi mấy vụ xì căng đan gần đây trong game ra bình luận sôi nổi.
11 Ầm ầm – ầm ầm – ầm ầm - Những tiếng động “ầm ầm” ấy không ngừng tới gần, đất đá tung bay mù trời, mây đen ùn ùn kéo đến, giữa vùng thảo nguyên hoang vắng đột nhiên vang vọng tiếng cuồng phong gào thét, làm tất thảy mọi người đều không thể nào mở mắt ra nổi phải vội vàng lấy tay áo che đi đôi mắt.
12 Trên môi Mộ Khinh Hàn vốn dĩ vẫn giữ một nụ cười bình tĩnh thản nhiên, nay lại bị mấy câu thề quyết tử kia của mấy người Vân Ảnh Tiêu Sanh làm cho cứng ngắc cả rồi, nhìn dáng vẻ oai hùng thà chết chứ không chịu chùn bước đó của bọn họ, trong lòng nàng không khỏi âm thầm oán than vừa hoảng vừa gấp đến độ dẫm chân bình bịch: [Lạc Anh Phiêu Tuyết]: “Mọi người đi nhanh lên đi!” [Vân Ảnh Tiêu Sanh]: “Không, Lạc Anh tỷ tỷ!” Vân Ảnh Tiêu Sanh không chút do dự, đáp trả lại với vẻ cực kì hiên ngang, cô nhóc khẽ nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh tia sáng kiên định: [Sát Trùng Nhật]: “Bọn em không đi đâu hết!” [Nguyệt Hắc Phong Cao]: “Đúng!” Nguyệt Hắc Phong Cao và Sát Trùng Nhật cũng lập tức phụ họa theo: [Sát Trùng Nhật]: “Nếu chết thì cùng lắm là luyện lại từ đầu thôi, chúng ta đã làm người, thì tuyệt đối không thể bỏ mặc bạn bè trong lúc hoạn nạn!” Nghịch Đồng không nói gì, chỉ gật đầu một cái như đồng ý với lời mấy người kia.
13 Sau khi đăng xuất khỏi game cả người Mộ Khinh Hàn mệt mỏi rã rời, cố sức lết xác ra khỏi máy, mơ mơ màng màng bò vào phòng bếp, vừa uể oải ngáp một cái vừa lục lọi trong tủ lạnh xem có đồ gì ăn được không.
14 Đau quá! Đó là cảm giác đầu tiên mà Mộ Khinh Hàn nhận thấy sau khi khôi phục lại được ý thức của mình. Hàng lông mi dài, dập dờn như cánh bướm của nàng rung lên khe khẽ, đôi mắt mở ra một cách đầy khó khăn nặng nhọc…Nhưng thật không ngờ thứ đập vào mắt nàng lúc này không phải là ánh sáng chói chang của mặt trời, mà lại là một khoảng không đen như mực, tối như hũ nút.
15 Đập vào mắt nàng lúc này là vầng sáng đỏ rực của lửa cháy. Ngọn lửa lan ra một cách cực kỳ mạnh mẽ và dữ dội. Hệt như một con rồng bạo tàn, ngọn lửa điên cuồng vùng vẫy trong không trung, thỉnh thoảng lại rướn cao thân mình, như muốn nuốt chửng cả bầu trời, làm lóe ra vô số tia lửa bỏng rát.
16 “Dạ, sao cậu lại đồng ý lời thỉnh cầu của tên cương thi kia chứ, không giống cậu bình thường chút nào hết…” Trên đường đến thành Thanh Long, Loạn Mã Tiên Sinh vẫn một mực bám lấy Dạ Thanh Hàn hỏi này hỏi nọ, hệt như con ong vò vẽ cứ vo ve vo ve bên tai người ta vậy còn chưa tìm cho ra được nguyên nhân, hắn thề không chịu bỏ qua.
17 Tiếng hét đầy kinh ngạc của Mộ Khinh Hàn nhanh chóng bị những tiếng gầm rú của con rồng khổng lồ vừa xuất hiện nuốt chửng mất. Bầu trời xám xịt giờ đây đã chuyển sang màu lam trong sáng, hệt như một màu màu lam trên bầu trời bao la ấy dần nhuộm đẫm mọi thứ xung quanh mà trong đó bóng hình của Thanh Long trông tựa như một tia chớp vĩ đại, chỉ trong tích tắc nó đã xé bầu trời ra làm hai nửa thân hình khổng lồ che khuất cả bầu trời.
18 Ầm! Một âm thanh vang lên chấn động cả trời cao, từng tia chớp dữ dội quyết liệt như con rắn hổ mang xẹt ngang qua bầu trời làm sáng lên cả một vùng tối tăm xám xịt không trung như bị xé ra làm hai nửa.
19 “Hộc hộc” Mộ Khinh Hàn kéo theo đống hành lý nặng trịch, lê từng bước trên sân trường đại học Y, dùng tốc độ rùa bò tiến lên phía trước. Hôm nay là ngày khai giảng của đại học Y… Vì trong nhà không còn ai nên Mộ Khinh Hàn chỉ có thể một thân một mình kéo hành lý 囧囧, dưới ánh mắt thương hại của quần chúng nhân dân cô lết xác đến trường… Dọc đường đi, có không ít nam sinh chủ động chạy đến xun xoe ngoe nguẩy đòi xách hành lý giúp mình nhưng đều bị nàng từ chối.
20 Câu hỏi và ánh mắt đầy thâm ý của hắn khiến Mộ Khinh Hàn bất giác ngẩn người, tim đập loạn còn đang muốn nhìn sang nơi khác thì lại bị ánh mắt chuyên chú của hắn khiến cho không thể trốn thoát nổi, chẳng còn cách nào khác đành mở to mắt luống cuống nhìn hắn đỏ mặt lắp bắp: “Học trưởng… sao anh lại hỏi vậy?” Phong Kỳ Dạ khẽ nhướn môi, trong đôi mắt đen và sâu thăm thẳm của hắn chứa đựng một nụ cười đầy bí hiểm: “À, thật ra cũng chẳng có gì.