141 Nghe thấy cái tên tôm hấp dầu, tên tiêu tử đó ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Thần một cái, đó là một cặp mắt biết nói, mang theo một nỗi băn khoăn tang thương, chỉ là ánh nhìn đầu tiên, Tiêu Thần đã thích tên tiểu tử này rồi, chính là giống như hắn hai năm về trước, chính là ánh mắt bàng hoàng tang thương sau khi bàn tay đã dính máu.
142 - Cho dù không biết, thì tôi cũng có cách tìm được một cao nhân chữa bệnh cho mẹ anh. Lời này của Tiêu Thần không phải là khoác lác, gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Trường Nghĩa, để sắp xếp cho mình một bác sĩ giỏi nhất, hắn chỉ vào con tôm to trong đĩa của Nhị Oa Tử, cười nói: - Nhưng anh ăn con tôm kia trước đi đã.
143 Mẹ của Nhị Oa Tử tên là Tạ Khánh Phương, năm nay bốn mươi bốn tuổi, Nhị Oa Tử năm nay mười bảy tuổi, nhưng vẫn kém nửa năm so với Tiêu Thần. Chồng của Tạ Khánh Phương tên Dương Đại Hải, ở một làng chài nhỏ cạnh một bờ biển ở tỉnh X, trong thôn này vợ chồng Dương Đại Hải coi là như kết hôn sinh con muộn rồi, cho đến khi năm năm sau khi kết hôn, Tạ Khánh Phương mới mang thai Nhị Oa Tử, sau khi có Nhị Oa Tử, một nhà ba nhân khẩu trải qua mấy năm sống vui vẻ hạnh phúc.
144 - Chị muốn làm gì? Nhìn nụ cười giả tạo bên khóe miệng của Hồ Tư Doanh, Tiêu Thần cực kỳ hoảng sợ, bởi vì hắn thấy Hồ Tư Doanh rút cây tram trên đầu xuống hướng đến đũng quần của mình “Mẹ nó! Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà.
145 Vài ngài yên bình trôi qua, cuối cùng thì cuộc thi cuối kỳ cũng đã đến. Tám giờ sáng, Tiêu Thần mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh, đầu đội một chiếc mũ bóng chày, thêm một cái kính râm màu đen che hết nửa khuôn mặt của mình.
146 - Kiểm tra một chút? Cô muốn kiểm tra chỗ nào? Tiêu Thần bỏ kính râm xuống, vẻ mặt hiện lên nụ cười nhìn vị nữ giáo viên trung niên, tuy rằng đeo một chiếc kính mắt dày, nhưng khuôn mặt cũng không tệ lắm, tuy nhiên khóe miệng có vẻ có chút độc ác.
147 Trên bàn thí sinh xuất hiện một tờ giấy viết chữ cái, cái này ở phòng thi rất dễ dàng khiến cho giáo viên giám thị chú ý, đây có khả năng là đáp án của năm câu thi trước của đề thi.
148 - Phó hiệu trưởng Lưu, ông xem xem học sinh như vậy còn có thể cứu chữa sao? Hắn còn xứng ở lại trường trung học số 6 này sao? Đây căn bản là một tên lưu manh cộng thêm vô lại, côn đồ cộng thêm bại hoại! Thấy vẻ giận dữ của Lưu Trường Hà, giáo viên nữ kia khẩn trương đứng một bên thêm dầu vào lửa.
149 - Tiểu tử thối! Xem chiêu! Một cước của Lưu Trường Hà không đá trúng Tiêu Thần, lập tức hét lớn một tiếng, tiến lên túm lấy tay phải của Tiêu Thần giật về phía trước, còn chân lão thì đã quét đến cổ chân Tiêu Thần.
150 - Cô Đường, cô cho lão Lưu đó xem cái gì vậy? Tiêu Thần chính đang uống nước, chợt nghe Lưu Trường Hà hét lớn một tiếng, sau đó một chiếc di động đẹp đã bị lão ném vỡ, cả người tức giận đến run rẩy, không biết là nổi điên vì điều gì.
151 - A, Tiểu Thần, giúp tôi lấy bình xì dầu mới trong tủ bếp lại đây. Hà Phương Nhã chính đang mặc tạp dề, chỉ huy Tiêu Thần ở một bên. - Anh Thần, giúp em lên phòng lấy mấy chiếc kẹp tóc với, cứ thế này hơi khó rửa rau.
152 Mặc dù là một con trâu, sau khi uống hai bình rượu vang 14 độ 750ml thì cũng sẽ sinh ra một chút phản ứng. Lúc này Tiêu Thần giống như một con trâu lớn, đầu rất nặng, rất nặng.
153 Hà Phương Nhã xuất thân từ một gia đình tri thức ở Giang Nam Nước cộng hoà, cha trước kia là giáo viên của đại học Yến Kinh, đã qua đời ở năm trước rồi, mẹ cũng là một vị cán bộ của đại học Yến Kinh, bây giờ còn đang ở Yến Kinh vì người cha già của cô trông coi ngôi nhà tràn ngập ký ức kia.
154 - Vĩnh viễn lưu lại! - Vĩnh viễn lưu lại! Năm chữ kia rơi vào trong đầu khiến Hà Phương Nhã chấn động mấy lần, dấy lên sóng to gió lớn, tên nhóc chưa thành niên trước mặt này, không ngờ lại đưa ra lời hứa hẹn trầm trọng như vậy.
155 “Tên khốn này còn chưa bỏ cuộc sao”. Trong lòng Tiêu Thần thầm mắng một câu, trong kính chiếu hậu, sát thủ kia đã giơ khẩu pháo xung kích mini lên, chuẩn bị bóp cò, Tiêu Thần hét lớn một tiếng: - Nắm chắc.
156 Hơn mười hai giờ, rốt cuộc tìm được một bênh viện mở 24 giờ. Sau khi tiến hành băng bó vết thương, Đường Diệm Vân được đưa vào một gian phòng bệnh xa hoa.
157 Thương thế của Đường Diệm Vân tốt lên rồi, Tiêu Thần cũng biết khối Thiên Dương Ngọc này là đại bảo bối rồi, nắm trong tay vui đến quên cả trời đất, một hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, bất kể tổn thương nặng thế nào, đeo nó một đêm là có thể khỏi hẳn, Thiên Dương Ngọc này chính là mạng sống đấy, còn tốt hơn so với thuốc trường tinh.
158
159
160
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50