1 Nguyễn Phong là sinh viên trường đại học Ngoại Thương, một trong những trường đại học danh giá nhất cả nước Việt Nam. Cũng như bao sinh viên khác, hắn có cả 1 tương lai tươi sáng đang chờ đón phía trước.
2 Sáng sớm hai ngày sau, cũng chính là lúc mà Phong và Đạt bắt đầu được nghỉ lễ, 2 người đã chuẩn bị đầy đủ để lên đường đi Bắc Ninh. Mẹ Phong trước khi đi còn nhắc nhở mãi, khuyên hắn đi ra đường phải cẩn thận, luôn luôn dĩ hòa vi quý, nếu có xảy ra và chạm thì cũng nên xin lỗi người ta trước, tránh để xảy ra xô xát…….
3 Sáng ngày hôm sau, Phong tỉnh dậy từ rất sớm, có thể coi là sớm nhất từ trước tới giờ. Trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã ra khỏi giường, tập một loạt động tác thể dục buổi sáng quen thuộc, rồi ra ngoài vườn đứng ngẩn ngơ, chờ nghe gà gáy sáng.
4 Nhà Ngọc Thanh quy mô cũng khá giống với những ngôi nhà kiểu cổ ở nông thôn, chỉ là ngoài nhà chính và phòng bếp ra, còn có thêm một gian phòng nhỏ ở trong góc vườn, Có thể nói vị trí căn phòng được lựa chọn khá tỉ mỉ, bởi ở góc vườn có trồng một vài loại cây khi nở hoa thơm ngát, như cây bưởi, cây phong lan, cây hoa sữa….
5 Sáng ngày hôm sau, Phong và Ngọc Thanh cùng nhau đi thăm các danh thắng Bắc Ninh. Lần này, Đạt cũng không có đi cùng Phong, đơn giản theo như lời hắn nói thì hắn không muốn làm “kì đà cản mũi”.
6 Nơi đây là Hồng Bàng đại lục, một đại lục khác biệt hoàn toàn với các châu lục trên trái đất, đơn giản vì lục địa này không nằm trên bề mặt trái đất. Mặc dù khoa học kỹ thuật của con người rất phát triển, và họ cũng tin rằng còn tồn tại sự sống ngoài trái đất, chỉ là cho đến nay cũng chưa có ai tìm được chứng cứ xác thực về điều này.
7 Kể từ khi Nguyễn Phong ra đời đến nay cũng đã gần một tháng. Gia đình họ Nguyễn lúc này đang tất bật chuẩn bị tổ chức lễ đầy tháng cho hắn. Khắp cả thôn xóm, ai ai cũng được mời đến dự lễ.
8 Nguyễn Phong bây giờ cũng đã năm tuổi. Thời gian trôi qua cũng quá nhanh, nhưng vẫn kịp để hắn làm quen được phần nào với cái thế giới xa lạ này. Về cơ bản, nơi đây cũng không khác nhiều với trái đất, hoặc nên nói là những gì hắn tiếp xúc cũng không khác nhiều với trái đất.
9 Trong sự mong chờ của Nguyễn Phong, một ngày trôi qua nhanh chóng. Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Phong đi đến Trường Quý Thư Ốc từ rất sớm. Lúc hắn đến, vẫn còn chưa có một học sinh nào đến.
10 Buổi học chỉ kéo dài đến trưa, các học sinh sau đó đều được cho ra về. Đa số học trò ở độ tuổi này đều mang tâm lý ham chơi, cho dù về nhà cũng chưa chắc đã chịu luyện viết.
11 Khi trời vừa tờ mờ sáng, Nguyễn Phong đã thức giấc. Từ khi bắt đầu đi học, Nguyễn Phong đã tự tạo ình thói quen dậy sớm này. Rạng sáng, là lúc bắt đầu một ngày mới, cũng là lúc không khí trong lành nhất trong một ngày.
12 Nguyễn Phong nghe đến nhập tâm, hắn chợt cảm thấy trong trí óc có một ý tưởng vụt qua, như ánh sáng rẽ mây mù, mở ra một chân trời mới trước mắt hắn. Thư hồn, thư thần….
13 Trong căn phòng, sự tĩnh lặng bao trùm cả bầu không khí, Vũ Ngôn ánh mắt nhìn ra xa xăm, giống như đang cố gắng nhìn lại thời kì huy hoảng của thư pháp gia.
14 Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Phong đã cùng Vũ Ngôn đi ra khỏi làng. Mục tiêu của họ chính là leo lên đỉnh núi Thanh Long. Theo như Vũ Ngôn nói, đỉnh núi là nơi tập trung linh khí của cả ngọn núi, lại ít có bóng người, vẫn giữ được hoàn cảnh nguyên thủy.
15 Trong vòng một tháng tiếp theo, Vũ Ngôn đều dẫn Nguyễn Phong leo núi vào mỗi buổi sáng sớm. Vì bồi dưỡng cho tên đệ tử này, hắn đã phải chuyển cả lịch học của mọi học sinh sang buổi chiều.
16 Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Ngôn khi nói đến những lời cuối cùng, Nguyễn Phong không dám lơ đễnh một chút nào, đem nhưng lời nhắc nhở ấy ghi nhớ thật kỹ.
17 Khi Nguyễn Phong tỉnh lại, toàn thân hắn có cảm giác khó chịu vô cùng. Sức lực trong cơ thể giống như đã hoàn toàn biến mất, cả người vô lực, cử động cũng khó khăn.
18 Trong phòng học, Vũ Ngôn đang ngồi lặng yên chờ Nguyễn Phong. Nhưng, hai hàng lông mày của hắn đang cau chặt lại, khiến cho người ta biết được, tâm của hắn không hề yên ổn.
19 Thực lòng mà nói, Vũ Ngôn đối với Nguyễn Phong rất là tán thưởng. Theo đánh giá của Vũ Ngôn, đứa học trò này của ông rất thông minh, ngộ tính cao, tuy tính tình còn có chút hấp tấp, nhưng dù sao đây cũng chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi, không thể nào trách cứ được.
20 Một vòng nối tiếp một vòng, Nguyễn Phong đều đều hấp thu nguyên tố từ ngoại giới, tốc độ càng lúc càng nhanh. Vũ Ngôn đứng bên cạnh thấy vậy, đầu mày khẽ cau lại, ngưng thần đề phòng, nếu như có chuyện gì cũng sẽ trợ giúp một cách nhanh nhất.