241 Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa!Cái tin Nguyễn Phong được nhà vua ban hôn chẳng mấy chốc đã lan ra khắp cả thôn làng Vĩnh Thái. Đầu đường cuối chợ, đâu đâu cũng có thể bắt gặp được từng nhóm dân làng tụm năm tụm ba mà bàn tán về lễ cưới này.
242 Một chiều cuối năm. Khi những tia sáng lưa thưa của ban ngày đã sắp tan biến, và đâu đó đã vọng lại tiếng bìm bịp kêu chiều; thì ngay tại giữa chốn rừng núi Cửu Long, trong một thôn làng nho nhỏ mang tên Vĩnh Thái lại đang diễn ra một sự kiện vô cùng náo nhiệt: lễ vinh quy!Mặc dù đoàn sĩ tử vẫn còn chưa vào đến làng, và phiên chợ chiều thì còn chưa kết thúc; ấy thế nhưng, dân làng lúc này đã bỏ hết những công việc còn đang dang dở để mà đổ dồn ra đường, để mà chen chúc nhau xếp thành từng hàng dài dọc theo hai bên con đường cái, để mà vươn cổ ngước nhìn về phía xa xa, nơi mà tiếng chiêng tiếng trống đang vọng lại thành từng hồi rộn rã.
243 Lúc này đã là quá nửa giờ thân, hay, nếu tính theo giờ đồng hồ thì có lẽ là đã qua tám giờ tối. Cứ như mọi ngày thì giờ này cả làng Vĩnh Thái đã phải yên tĩnh lắm rồi, có đi khắp đường làng ngõ xóm cũng chưa chắc đã gặp được ai, nhà nào nhà nấy khép cửa im ỉm mà đi ngủ cả.
244 Đêm dần về khuya, từng mảng rừng núi trong dãy Cửu Long vốn đã tĩnh mịch giờ lại càng trở nên im ắng lạ. Thi thoảng trong rừng mới chợt vang lên một tiếng gáy của loài chim ăn khuya không ai biết tên, thế nhưng tiếng gáy ấy lại càng tô đạm thêm cái vẻ cô độc và lạnh lẽo của chốn rừng hoang núi vắng, khiến cho khung cảnh nơi đây cũng bị nhuốm một sắc u ám buồn.
245 Khuya, cả một vùng rừng núi Cửu Long vốn rộng lớn là vậy mà giờ đã hoàn toàn chìm vào sự tĩnh mịch. Thi thoảng mới có vài cơn gió lạnh cuốn qua những mảnh rừng thưa, vội vã mơn man từng đám cành cây khẳng khiu đã rụng hết lá, hất tung đi từng chút tuyết lạnh sau cùng còn sót lại từ mùa đông cũ xuống nền đất vô tình.
246 “Ngày hai mươi tám tết!Thế là chỉ còn hai ngày nữa là sẽ sang năm mới. Như mọi năm thì có lẽ giờ này ở nhà đang luộc bánh chưng rồi. Năm nay mình không về nhà, không biết đại ca đã chuyển tin cho bố mẹ chưa? Hy vọng là bố mẹ sẽ không lo lắng quá để đến nỗi ăn tết cũng mất vui.
247 “Chuyện xưa kể rằng, thuở loài người mới đặt chân đến vùng này thì biển nơi đây đã bị ngự trị bởi một con quái vật khổng lồ. Thân hình con quái vật này nhìn giống loài cá, từ đầu đến đuôi dài hơn trăm mét, vây của nó to như cánh buồm, miệng nó rộng đến mức có thể nuốt chửng hàng chục người cùng một lúc.
248 Lúc Trần Duy về đến nhà Bảo Trung thì trời cũng đã chập choạng tối. Trong nhà lúc này đã lên đèn, mặc dù thứ ánh sáng phát ra từ ngọn đèn đốt bằng mỡ cá chỉ tù mà tù mù, nhưng chẳng biết vì sao mà hắn lại chợt cảm thấy ánh đèn kia rạng rỡ quá! Là bởi vì, giữa một khoảng đất trời bao la mà thăm thẳm này, ánh đèn ấy vẫn tỏa rạng như ngọn hải đăng chỉ đường cho hắn? Hay là vì, bên ngọn đèn lúc này vẫn còn một bóng hình đang ngóng đợi hắn về?Đột nhiên, Trần Duy nhận ra rằng mình chẳng thể trả lời được câu hỏi trong lòng, và hình như hắn cũng chẳng thể khống chế nổi bản thân mình nữa.
249 Bão biển!Hai từ ấy tưởng như đã quá quen thuộc với bất cứ một người dân làng chài nào, thế nhưng mỗi lần nhắc đến nó, người ta vẫn không kìm được mà phải rùng mình sợ hãi.
250 Đêm nay là một đêm dài. Có lẽ bởi đây là một đêm cuối năm, và đất trời còn đang bận tiễn biệt những gì còn sót lại của năm cũ nên mới để mặc cho thời gian trôi lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
251 Có nhiều lúc, tư tưởng của người ta vận hành rất theo một cách rất ngược đời. Giả như khi một ý tưởng đã ăn sâu vào tâm trí họ thì con người thường khó có thể xua đuổi nó đi trong phút chốc.
252 Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là trời sẽ sáng, và có lẽ, cũng chỉ bằng chừng ấy thời gian thì cơn bão sẽ tan. Thế nhưng, như người ta vẫn thường nói, những phút giây cuối cùng của đêm đen lại là những phút giây tăm tối nhất, và điều tương tự dường như cũng có thể áp dụng cho cơn bão đêm nay – cơn bão dữ ở một làng chài không tên tuổi.
253 Gió đã lặng, và sấm cũng đã ngưng. Trong màn đêm tăm tối chỉ còn tí tách mấy hạt mưa đang uể oải rơi xuống. Nếu không phải ngoài khơi xa biển vẫn đang gầm gào dữ dội, và nếu không phải tầng mây đen dày đặc trên cao vẫn đang cuồn cuộn xoay vần, thì hẳn người ta sẽ tưởng rằng bão đã tan rồi.
254 Nóng, rồi lại lạnh, rồi lại quằn quại và đau đớn!Có lẽ, trong cái giây phút mà con người ta đã không còn khống chế được suy nghĩ của bản thân, thì tất cả những khía cạnh cảm xúc cực đoan nhất sẽ nhảy bổ ra và chiếm lĩnh trọn vẹn cái dòng cảm nhận của họ.
255 Xuân đến xuân đi xuân lại lạiXuân vô tình nào chịu đợi chờ ai?Quả thật, trong cảm nhận của một số người, mùa xuân năm nay sao trôi qua mau quá. Mới vừa qua ba ngày Tết Nguyên Đán, thoáng cái đã lại tới tết Nguyên Tiêu.
256 Mùa xuân, tháng giêng - tháng đầu tiên của một năm mới, mùa đầu tiên của sự sinh sôi. Sáng, đã không còn sớm nữa, nhưng sắc trời vẫn phớt lại chút âm u từ đêm hôm qua, hòa lẫn trong làn mưa lất phất giăng khắp một dải núi rừng Cửu Long.
257 Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chưa đầy một tháng kể từ ngày cưới, Nguyễn Phong đã phải chia tay Tiểu Yến để vào kinh nhậm chức. Dẫu rằng đôi vợ chồng son quyến luyến không rời, nhưng hai người cũng biết việc công không thể trốn tránh.
258 Vừa bước vào trong Hồ gia trang, đoàn tiến sĩ trẻ ai cũng phải trầm trồ vì cảnh sắc tuyệt vời nơi đây. Tòa trang viên này được xây dựa vào núi, trái có hồ nước trong xanh lăn tăn sóng gợn, phải có rừng cây tươi non dào dạt sắc xuân.
259 Nghe Nguyễn Phong nói vậy, hai người còn lại không khỏi giật mình. Dù trong lòng đã có mấy phần tin tưởng, nhưng Trần Duy vẫn hỏi:
“Sao anh biết?”
Nguyễn Phong lại chỉ vào con hồ ly mà bảo:
“Tôi đoán vậy là vì biểu hiện của cậu và nó đấy.
260 Khuya hôm ấy, sao tan mây nhạt. Trên nền trời thăm thẳm xa xăm chỉ còn lại độc nhất một mảnh trăng tàn, cố hết sức mình ban phát ánh sáng cho thế giới.