1 Trung Quốc lục địa tươi đẹp phì nhiêu ở Châu Á có hai quốc gia cùng tồn tại, một ở khu vực phía Bắc chính là vương quốc Á La Tư, quyền sở hữu còn lại ở phía Nam là đế quốc Phổ Mạn, nền tảng lập quốc của cả hai là không quấy nhiễu hòa bình lẫn nhau, hàng trăm năm liên tiếp sống yên bình bên nhau, nhân dân vui vẻ hòa thuận.
2 Tịch Ân cắn răng không trả lời, vội vàng giữ tâm trạng bình tĩnh, phớt lờ lời nói khêu gợi của ả. Là do chàng quá sơ suất, không đề phòng ma nữ Lộ. Chàng cho rằng ả sẽ quang minh chính đại đọ sức với chàng ở trên chiến trường, không ngờ tới ả sẽ sử dụng phương pháp bỉ ổi như thế để đối phó với chàng.
3 Không được! Chàng phải nhớ đến những việc ác mà ả đã làm, phải chống lại những kích thích ả đang nhóm lên trong cơ thể chàng. “Rất thống khổ phải không? Trước mắt có cơ hội cho ngươi phát tiết đấy, sao không nắm thật chặt chứ? Dù sao việc này cũng chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết, ta sẽ không đi khắp nơi nói chuyện tốt của ta với ngươi đâu.
4 “Nhìn ta! Ta muốn ngươi chỉ nhìn ta thôi. ” Tịch Ân nâng mặt nàng lên mà ra lệnh, mồ hôi nóng lờ mờ qua hai tròng mắt, làm cho trong mắt chàng, nàng không hề là yêu ma khiến cho người chán ghét, trái lại làm cho ta cảm giác trìu mến, mỏng manh.
5 Ngực Tịch Ân trắng như tuyết, đầu ngẩng lên nhìn nàng, hai người bọn họ sớm đã nghe thấy đại danh của đối phương, thế nhưng đây là lần đầu gặp mặt, nhưng dù sao chàng cũng không nghĩ rằng lần đầu gặp mặt lại đã cùng ả triền miên thân mật, bọn họ đúng là đối đầu a! Miệng chàng nhếch lên cười nhạt bản thân mình, dục vọng tăng thêm lại mạnh mẽ và khao khát hơn.
6 Lời của nàng như nước đá dập tan dục vọng đang bừng cháy của Tịch Ân, trong tức khắc ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể dần biến mất, chàng khinh bỉ đẩy nàng ra, nhảy xuống đàn tế, im lặng nhặt quần áo trên mặt đất lên.
7 Tịch Ân không muốn nói chuyện với nàng, nói chuyện với nàng là vô cùng hạ thấp bản thân mình, trong mắt hắn, nàng cũng giống như sâu bọ có hại mà thôi, chỉ làm hắn coi thường.
8 Đột nhiên, Lộ vòng hai tay qua đỉnh đầu, một ánh sáng xuất hiện, đó là tín hiệu của nàng gọi. “Người của ta sẽ rất nhanh chóng đến. ” Đáng tiếc Tịch Ân đã có một một cơ hội giết nàng.
9 Ở nơi đại quân đóng quân, khuôn mặt Tịch Ân bình tĩnh trở lại, chàng vừa mới trở lại lều trại, phía sau lập tức vang lên tiếng gọi to. “Tịch Ân, ngươi đi đâu thế? Chúng ta tìm không được ngươi.
10 Sắc mặt hai người bạn thân quái dị khiến Tịch Ân biết được đáy lòng bọn họ đang suy nghĩ, chàng bực mình nhìn bọn họ, trong đôi mắt bạc không có một chút băn khoăn dao động.
11 Chỉ chốc lát sau, lều trại của chàng trở lại sự yên lặng vốn có hàng ngày, nhìn sự trang trí trong lều trại, đơn giản mà thoải mái, đây chính là sự bình yên mà chàng yêu thích.
12 Vốn dĩ đại quân Phổ Mạn thế như chẻ tre, thế nhưng không biết tại sao liên tục bại trận, làm cho đế quốc Phổ Mạn gần như thành vật trong bàn tay vương quốc Á La Tư, có thể thấy giang sơn sẽ khó giữ được, A Liệt trong cơn tức giận,tới thẳng đàn tế của tà ma nữ Lộ hỏi tội.
13 “Bản vương thật hối hận đã để cho ngươi đi làm, bản vương sớm nên dự đoán được ngươi sẽ thất bại dưới tay Tịch Ân, sao có thể bỗng nhiên chuyển bại thành thắng, nếu ban đầu giao ngay cho Hắc Đế Hà thì đã tốt rồi!” A Liệt thất vọng lắc đầu đầu không biết là đang khen ngợi hay ca thán nữa.
14 Nàng hết sức cẩn thận đặt Lộ ở trên giường, động tác rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không để Lộ có chút cảm thấy khó chịu nào. “Nhanh đem thạch anh đen ở trên bàn tới đây cho ta.
15 Chiến tranh kết thúc, vương quốc Á La Tư đánh thắng trận đẹp hơn bao giờ hết, thành biên giới cuối cùng của đế quốc Phổ Mạn cũng thất thủ, A Liệt chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu, không ai biết hắn lưu vong đến nơi nào.
16 Dùng tên giả là Lị Lị, Lộ thuận lợi thực hiện theo ý định của mình, cố ý cười khúc khích hai tiếng, một tay còn thẹn thùng xấu hổ cầm lấy mấy lọc tóc vàng xơ xác thiếu ánh sáng vẩy vẩy trước ngực.
17 “A… Đau quá! Tư tế, tư tế, xin, xin hỏi Lị Lị làm sai … Làm sai chuyện gì ạ? Khiến cho ngài, ngài đối xử như vậy, đối xử với ta như vậy?” Nàng lấy thân phận một thiếu nữ không có năng lực phản kháng để trả lời.
18 Bước trên thần điện, Lộ cẩn cẩn dè dặt tự cảnh cáo mình, mới hiện ra được một khuôn mặt khinh thường. Người này chẳng được nàng coi ra gì cả, đồ vật trang trí bên trong đều tượng trưng cho ánh sáng, không màng vụ lợi, càng khiến nàng coi thường đến cực điểm.
19 “Tư tế! Không hay rồi! Không hay rồi! Trong cung có vài thị vệ bỗng nhiên xoay vòng vòng, vô cùng điên cuồng, tất cả mọi người đều không thể khống chế được?” Thị nữ hoang mang rối loạn, khẩn trương bẩm báo.
20 “Lị Lị, ta… Ta là Lị Lị. ” Tiếng nàng trả lời như con muỗi, chàng hiểu được tên là Lị Lị là bởi vì nó vô cùng phổ biến, thế nên mới khiến chàng không nhớ được.