61 “Ta đang ngủ mơ sao?! Ta nhất định là đang ngủ mơ. ” Nàng thì thào tự nói. “Nàng không có ngủ mơ, đây là sự thực. ” Tịch Ân vuốt khuôn mặt của nàng, không cho đầu óc nàng nghĩ đi chuyện khác.
62 “Ta sợ…” Nàng khóc nức nở. “Sợ cái gì? Nói cho ta biết. ” Đó là một hiện tượng tốt, Tịch Ân thấy thoải mái, nỗ lực của chàng cuối cùng cũng không uổng phí, chàng dụ nàng nói ra, chàng muốn chia sẻ sợ hãi của nàng.