41 “Tốt, là ngươi cho rằng!” Lộ đem cơn tức giận phát tiết trên người nàng, gắng sức vung lên, đẩy điểm tâm nàng cố ý chuẩn bị ra. Điểm tâm bị lật úp trên mặt đất, cái đĩa đẹp để điểm tâm bị nát bét.
42 Tình hình trước mắt như thế nào, nàng không biết, chỉ có cách yên lặng chờ thay đổi, tiện thể đề phòng có người tìm được nàng. Tịch Ân thả nàng, cũng không có nghĩa là Á Khắc Tư không muốn bắt nàng, Á Khắc Tư còn muốn bắt nàng, nàng không có ngốc có thể vì chạy thoát từ trong tay Tịch Ân mà không lo nghĩ, bởi vì nguy hiểm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, nàng đương nhiên phải gia tăng phòng bị.
43 Không! Nàng không thể! Nàng vẫn là tà ma nữ tà ác như cũ, lòng của nàng vẫn u ám tối tăm, không có bất luận kẻ nào, thứ gì có thể tinh lọc nàng! Không có! Nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Đế Hà, kế thừa âm độc của Hắc Đế Hà, không có khả năng dễ dàng bị thay đổi, nàng tuyệt đối không vứt bỏ khổ sở vì huấn luyện từ nhỏ đến lớn.
44 Hắn không coi ai ra gì ngồi xuống, một thân bụi bặm ngồi ở trên chiếc ghế xa hoa, chỉ thấy vẻ măt hắn có vẻ thảm hại, nhưng hắn không hề để ý, vẫn cho rằng mình là chủ như trước.
45 Tất cả đều là sai lầm của nàng! Là nàng sai khi nói với hắn, khiến hắn cho rằng nàng có biện pháp khiến đại quân Á La Tư bị tiêu diệt, kết quả lại là đại quân Phổ Mạn thảm bại, hắn thua thê thảm, không biết để mặt mũi vào đâu! Nếu không phải hắn trốn nhanh, thì sớm đã thành tù nhân của Á Khắc Tư rồi! A Liệt đem trách nhiệm bị thua đổ lỗi trên người Lộ.
46 Thời gian dần trôi, Tịch Ân mang tất cả những xúc động giấu ở trong lòng, hết sức kiềm chế, không để nó có thể bùng lên dù là một ngày. Chàng dường như muốn dùng tất cả tâm tư để dạy dỗ cho Khinh Hồng kế nhiệm, mà mấy ngày này, chẳng biết vì nguyên nhân gì, khả năng tiếp thu của Khinh Hồng tăng đáng kể, ra sức đưa ra các câu hỏi cho chàng, ra sức học tập, dường như sợ sẽ không học hết được pháp thuật của chàng.
47 “Ta đi theo ngươi, ta muốn xem tà ma nữ Lộ và A Liệt âm mưu chuyện gì để xoay chuyển tình thế. ” Tịch Ân kiên quyết nói, đôi tay trong ống áo đã nắm chặt lại.
48 A Liệt đã ở lại nhiều ngày, nhưng Mã Cơ vẫn không nhìn ra tính toán của Lộ, chỉ thấy Lộ mỗi ngày đều mỉm cười tiếp đãi A Liệt, người không biết còn có thể cho rằng tình cảm của Lộ và A Liệt vô cùng tốt.
49 Lưu vong lâu như vậy, sao lại rơi vào cục diện như thế này chứ. “Chờ một chút! Sẽ có biện pháp thôi! Ngươi có biện pháp đúng không? Mau đưa ta ra khỏi đây! Nhanh!” A Liệt đột nhiên nhớ tới Lộ, lập tức nắm lấy vai của nàng dùng sức lay, muốn nàng nghĩ ra biện pháp.
50 Bọn người hầu nghe lệnh, vội vàng vây quanh bên người A Liệt, xông tới đánh vào đại quân Á La Tư. Mại Nhĩ nhìn ra đoàn người A Liệt chống lại không được bao lâu nữa, khoanh hai tay trước ngực nhìn cấp dưới đang đối phó.
51 Lời nói của A Liệt tức khắc làm cho bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không ai phát ra một tiếng vang nào, nhất là nhóm binh tinh nhuệ của đại quân Á La Tư, bọn họ biết từ trước đến nay Tịch Ân không có ham muốn, vô cầu, sao có thể có thể liên quan tới nữ nhân, huống hồ lại là tà ma nữ Lộ chứ! Cho nên bọn họ lựa chọn tin tưởng Tịch Ân, không tin A Liệt đáng giận đang lăng nhục người khác kia, có người vì thế mà trong lòng bất mãn với A Liệt, đánh vào bụng hắn, không cho hắn tiếp tục nói lời bịa đặt.
52 “Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? ! Sao ngươi có thể làm như vậy?” Mã Cơ gần như phát điên dùng hết sức lay vai Lộ, trong giọng nói chói tai tồn tại thương tổn sâu sắc.
53 Không phải như vậy, tiếp tục suy nghĩ nữa sẽ chỉ thấy buồn phiền thôi, nàng là tà ma nữ Lộ tà ác cơ mà! Từ trước đến nay chỉ có nàng khiến người khác thương tâm, không ai có thể khiến nàng thương tâm? ! Cho nên nàng không thương Tịch Ân! Nàng không thương hắn! Một chút cũng không có! Tịch Ân không có nhìn nàng, nhưng những lời Mã Cơ nói, khiến cả hai trái tim đều bị vạch trần ở trước mặt mọi người.
54 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
55 Quá nhiều đau đớn cùng buồn bực trong lòng đả thương tâm hồn giấu kín đã lâu, bức xúc trong cơ thể tăng lên ngùn ngụt. “A ──” bỗng nhiên, hét lên tiếng điên cuồng xé tim rách phổi từ lồng ngực Tịch Ân, cuối cùng hắn cũng suy sụp hoàn toàn.
56 Chàng đã mở nội tâm, thì sẽ không có cách nào khép lại, ngay cả khuôn mặt không nên tỏ vẻ hung ác cũng đã có rồi, chàng cũng không trở về được nữa! Không thể quay về như trước kia vô tình vô tâm.
57 “Đúng vậy!” Bốn phía đang yên lặng, câu trả lời của Tịch Ân như tiếng rống của con sư tử đánh vào tâm mọi người. “Đáng giá sao? Nàng đáng giá để ngươi buông tha tất cả sao?” Mại Nhĩ không tìm được lời nào khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, sự cố chấp của Tịch Ân cũng không kém bất kỳ ai.
58 Từ khi Tịch Ân mang Lộ đi ẩn cư ở núi rừng cũng đã mấy tháng rồi, trong thời gian đó, Tịch Ân ngoài trừ không ngừng dùng phép thuật cứu Lộ, thì không hề có tiếp xúc gì với bên ngoài.
59 “Ngươi đã quên thân phận của mình sao”. Nàng chán nản nhắc nhở hắn, không hiểu vì sao lại nhanh thất vọng như vậy ”Thân phận của ta?” Tịch Ân thì thầm nhắc lại lời của nàng, lập tức hiểu rõ ý của nàng.
60 Tịch Ân ôm nàng, để nàng khóc thoả thích, chờ sau khi nàng khóc đủ, nàng sẽ thấy thoải mái, cũng sẽ không tiếp tục cự tuyệt mà tin lời chàng nói. Lộ không hiểu được bản thân đã khóc bao lâu, nàng vừa khóc vừa thiếp đi, điều duy nhất nàng biết là cho dù nàng khóc hay nàng ngủ, bên người luôn có một đôi tay ôm chặt lấy nàng, đúng lúc tiếp cho nàng sức mạnh để nàng, cũng cho nàng cảm giác an toàn, dịu dàng bên cạnh, dịu dàng bảo vệ nàng.