201 Thật quá quen thuộc!Gã ma tướng thất thần nhìn về phía Thanh. Ánh mắt ấy, thần thái ấy, đã hai mươi năm rồi mà hắn vẫn chưa thể quên được. Hai mươi năm trước, cũng là một cô gái có khí chất thanh nhã như vậy, cũng là một điệu múa xinh đẹp như vậy, cũng là niềm tin chiến thắng chắc chắn như vậy! Và còn cả, sự chịu đựng và đức hy sinh ấy! Tất cả đã để lại trong lòng gã ma tướng một nỗi ám ánh quá sâu đậm, nỗi ám ảnh về sức mạnh của sự hy sinh!Vết thương trước ngực dường như lại nhói đau! Cơn đau bất chợt khiến cho gã ma tướng tìm lại sự tỉnh táo.
202 “Ha ha, đám tu luyện giả các ngươi thật đúng là một lũ khoác lác! Chẳng qua là một tên tu luyện giả cấp bậc Tứ Tượng mà cũng dám mạnh miệng với ta sao? Đã vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả khi khoác lác là thế nào?”Cười gằn một tiếng, gã ma tướng lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện mà quát to.
203 Nguyễn Phong thoáng thất thần!Trong hoàn cảnh đối mặt với ma tộc, kể cả khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu, mà lại thất thần thì đúng là một sai lầm khó có thể chấp nhận được.
204 “Gừ ràoooo”Trên bầu trời thành Đông Long, một con thuồng luồng khổng lồ hung tợn rống to. Con thuồng luồng này vốn được hình thành bởi trận hình của đội ngũ ma quân, thân hình của nó phải dài đến hai mươi mét, khắp người phủ kín vảy tuyền một màu đen.
205 “Bẩm sứ giả, Ma Vân Tuyệt Sát Trận đã chuẩn bị xong rồi!”“Ồ, vậy à. Nếu ta không nhầm thì ngươi là Ám, thanh niên ưu tú nhất của tộc Ám Dạ đúng không? Lần này ngươi làm việc khá lắm, chờ khi chiến thắng trở về ta nhất định sẽ tiến cử ngươi với cấp trên.
206 “Hừ, ma sứ! Ma tộc các ngươi khá lắm, lại điều hẳn một tên ma sứ tới đây. Không biết trong mười vị ma sứ của ma tộc có bao nhiêu vị xuất kích trong chiến dịch này? Không biết đệ nhất sứ giả của ma tộc là Ma Nhãn sứ giả có tham gia vào chiến dịch này hay không?”Lão Ngô vừa nghe thấy hai từ “ma sứ” liền không kìm chế nổi tâm tình, bộ dáng ung dung thường ngày đã hoàn toàn bị thay thế bởi vẻ giận dữ và căm hận.
207 “Crộp crộp crộp…”Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên thúc giục lòng người. Con đường phía Nam thành Đông Long vốn luôn vắng vẻ ngày hôm nay lại trở nên náo nhiệt lạ.
208 “Xem ra, quả thật có kẻ cấu kết với lũ ma tộc rồi. ”“Hừ, không biết là tên khốn kiếp nào làm ra loại việc này, thật uổng một kiếp làm người!”“Thôi, nói chuyện này làm gì, việc mà chúng ta cần phải làm lúc này chính là chiến đấu với lũ ma tộc đáng ghét đó.
209 Thanh âm vọng lại từ phía con đường rút lui khiến cho những sĩ tử đều phải giật mình. Những kẻ này, là lũ ma tộc hay là đám gian tế?Vào lúc này, trong lòng Trần Duy chỉ quẩn quanh một suy nghĩ ấy.
210 “Hồng Minh, anh nhất định sẽ đưa em về nhà!”Lặng yên đứng cạnh xác em trai mình, Hồng Thành khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời ấy. Giữa một tràng chém giết hỗn loạn này, thanh âm của hắn bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng.
211 Trong gian mật thất, đội ngũ sĩ tử vẫn đang chiến đấu một cách oanh liệt. Đến lúc này, bất cứ ai trong số họ cũng đã bị thương, thậm chí có những sĩ tử đã mãi mãi không thể thấy ngày mai.
212 Núi Trúc Long, Hoàng Lăng, sân rồng. Nhìn từ bên ngoài vào, cục diện giằng co giữa triều đình Đại Việt và đội quân ma tộc thật bình lặng một cách lạ thường.
213 Lẫn trong bóng trúc xanh mướt phía đông Hoàng Lăng có hai bóng người đang nhàn nhã ngồi uống trà. Người nam dáng vẻ anh tuấn nho nhã, phong thái bình thản ung dung mà ngắm nhìn một mảnh rừng trúc lay động trong gió.
214 “Ta không nghe nhầm chứ? Ngươi? Muốn đấu với ta? Ha ha, thật là nực cười, ngươi nghĩ rằng mình có cơ hội đó sao?”Đáp lại lời khiêu chiến của Trần Kiến Quốc, tên ma tướng không ngờ lại bật cười.
215 “Bộ binh hai cánh giữ vững trận hình, triệt tiêu mọi nỗ lực đột phá của quân địch. ”“Cung binh tăng mạnh cường độ tấn công, không cho địch có cơ hội triển khai trận hình.
216 Thủy và hỏa vốn là hai hệ nguyên tố tương khắc, một khi hai loại nguyên tố này tiếp xúc sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau. Đây vốn là một loại kiến thức phổ thông mà hầu như tất cả mọi người trên đại lục Hồng Bàng đều biết.
217 Tin tức bất ngờ lập tức khiến cho toàn bộ triều đình đều phải sốt ruột. Trần Kiến Quốc còn chưa kịp trị liệu vết thương cho tốt đã lại phải chỉ huy quân sĩ bày trận chuẩn bị chiến đấu.
218 “Rít, người của chúng ta? Từ bao giờ mà trong ma tộc lại có người thế? Hay là ngươi cố tình lấy lí do như vậy để làm chậm trễ công việc của ta?”Đoạt tướng quân nghe thấy lời ấy của Long Triệt thì không khỏi rít lên vài tiếng châm biếm.
219 Dưới chân núi Trúc Long, trong một khoảnh rừng trúc tĩnh lặng lúc này lại bất chợt xuất hiện một bóng người. Người này là một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân thể hắn vốn cũng cao ráo khôi ngô thế nhưng sắc mặt lại có vẻ tiều tụy lạ thường.
220 “Hoàng thượng, vi thần có lỗi với người!”Lời ấy vừa nói ra liền khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc: Mạc gia chủ có lỗi gì? Một vị trung thần có thể nói ra những lời tâm huyết như vậy thì có lỗi gì? Chẳng nhẽ ông cảm thấy có lỗi vì thực lực thua kém đối phương? Nếu là vậy phải chăng Mạc thái sư đã quá khắt khe với chính bản thân mình? Cách giải thích ấy dường như cũng chẳng hợp lý, bởi các vị lão thần đều hiểu rõ Mạc thái sư không phải là một người cố chấp.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du, Nữ Cường, Xuyên Không
Số chương: 50