241 Phương thị bị thím Dương kéo đi như một cơn gió, ngồi kiệu về nhà. Trương Trọng Vi trăn trở kế sinh nhai của Nhị phòng, Trương Bá Lâm đi rồi, ngày hôm sau chàng tự mình chạy vào thành Đông Kinh, kể lại chủ ý hay của Lâm Y cho Trương Bá Lâm biết.
242 Đâu chỉ Dương thị chấn động, Lâm Y cũng kinh ngạc tột độ, Điền thị không phải đã đi cùng thương gia kia về Thiểm Bắc rồi sao, như thế nào lại quay về nữa? Cho dù quay về, sao lại về cùng với Thanh Miêu, chẳng lẽ thương gia kia là Thì Côn mạo danh thế thân, thu Điền thị làm thiếp?
Nàng vừa miên man suy nghĩ, vừa vội vàng chạy đến đại sảnh, nhìn thấy một người phụ nữ quỳ gối giữa nhà, đầu chải tóc kiểu tiên nhân, mặc áo cánh ngắn tới nửa tay màu hồng nhạt, không phải Điền thị thì là ai? Nhưng sao cô ta lại ăn mặc nửa như tỳ nữ, nửa lại như ca kỹ vậy? Lâm Y một bụng dấu hỏi, tiến lên vấn an Dương thị, lại chào Thanh Miêu một câu.
243 Lâm Y hỏi. “Vậy chàng định trợ giúp Đại ca như thế nào?”.
Trương Trọng Vi bế bổng nàng lên, đặt nàng ngồi lên đùi mình, cười nói. “Không ai hiểu quan nhân bằng nương tử, ta định mở học quán ngay Tường Phù đây, chiêu đệ tử cho ca ca dạy”.
244 Lâm Y nghĩ, bản vẽ khách sạn là Thì Côn cống hiến, mặc dù hiện tại đổi thành cho thuê, việc đầu tiên vẫn nên thông báo cho anh một tiếng, vì thế thương lượng với Trương Trọng Vi, quyết định mời Thì Côn đến nhà, lại tránh tai mắt người ngoài nên cũng mời Thanh Miêu luôn, chỉ nói là Lâm Y nhớ thương muội muội, mời vợ chồng bọn họ tới uống rượu.
245 Lại qua một ngày nữa, đến ngày thứ ba, Thì Côn tự mình đưa tiền đến, ký kết khế ước thuê với Trương Trọng Vi và Lâm Y. Lâm Y xử lý xong chuyện này, ngồi trước bàn gõ ngón tay, ngẩn người.
246 Trương Trọng Vi nghe tin đuổi tới, cửa phòng sinh đã đóng chặt, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng Lâm Y kêu đau, trái tim chàng như thắt lại mỗi khi nghe tiếng nàng đau đớn, mấy lần nhịn không được muốn vọt vào, lại bị thím Dương canh cửa ngăn lại.
247 Trong thành Đông Kinh, Nhị phòng họ Trương nhận được tin Lâm Y sinh con, Phương thị dẫn thím Nhâm đại diện đi. Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi ra cửa nghênh bọn họ, đều nghĩ bà ta vì Lâm Y sinh con gái sẽ nói năng ác khẩu, vì thế hai người kèm cặp hai bên bà ta, thi nhau nói lời hay.
248 Trương Trọng Vi sống đến hơn hai mươi năm, tự nhận tổn thương lớn nhất cuộc đời này là bị cho đi làm con thừa tự. Tuy nói thân là con phải phục tùng mệnh lệnh cha mẹ vô điều kiện, nhưng chuyện Trương Lương và Phương thị ngay cả một câu nói cũng không liền đẩy chàng qua Đại phòng đến nay vẫn khiến chàng canh cánh trong lòng.
249 Một nhóm nha hoàn và người hầu lạ mắt đứng tràn bên ngoài phòng, hẳn là do thương gia Thiểm Bắc mang đến, đường xá xa xôi như vậy còn dẫn theo nhiều người, xem ra Thanh Miêu không nói sai, nhà ông ta không phải người không có tiền.