121 Ngôn Lạc Quân nhìn cô, khóe môi từ từ biến thành một đường cong. “ Tôi cảm thấy bọn họ sẽ làm luôn trên ghế sô-pha, em thì sao? Đoán xem bọn họ có lên giường không?”“ Tôi không biết.
122 Bạch Ngưng nhắm mắt lại cố gắng nín thở, nhưng lại không kiềm chế được mà hô hấp trở nên nặng nề. Anh vuốt ve cổ cô, xương quai xanh, sau đó đưa tay vào bên trong áo tắm, mân mê đôi nhũ hoa mềm mại.
123 “Nói như vậy. . . . . . Cũng đúng. . . . . Cô bé đúng là còn quá nhỏ. . . . . . ” Đầu dây bên kia bà ngoại có hơi do dự. “Đúng vậy, đúng vậy, cho nên vẫn là không nên, bà ngoại, có người đem tài liệu tới, nói chuyện với bà sau nhé.
124 Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Lạc Quân dẫn cô xuống tầng, ra ngoài. Nhìn ánh mặt trời, bước trên mặt đất, nhìn chung quanh ai cũng giống ai, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ.
125 Cô chần chờ một chút rồi dứt khoát cầm điện thoại di động lên bấm “110″. “Xin lỗi, tôi bị nhốt ở nhà, các anh có thể giúp tôi không?”. . . . . . Hai mươi phút sau, cảnh sát dẫn người tới mở cửa.
126 “Ngôn Lạc Quân, anh chỉ có chút bản lãnh này thôi sao? Thật ra thì anh vẫn yêu tôi đúng không? Bị người phụ nữ mình yêu cắm sừng, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu yêu người khác, thật ra thì anh còn đau khổ hơn tôi, đúng không?”Cô bất chấp tất cả phản kích khiến anh đột nhiên ngừng lại, con ngươi trở nên sắc lạnh giống như chim ưng, biến thành màu đỏ đáng sợ như máu, hiện lên nụ cười nhạt.
127 Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, nhìn bóng lưng y tá rời đi không khỏi nhíu mày. “Lạc Quân, đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói sáng sớm con đã ôm một cô gái tới đây, là thật sao?” Hoàng Mạn Văn từ hành lang bên kia đi tới, không hiểu hỏi.
128 Ngôn Lạc Quân nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu, nói: “Con sẽ khiến cô ấy yêu con. ”“Cho nên con vì lý do đó mới trói buộc cô ấy bên cạnh con, không muốn cô ấy tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào khác sao? Kết quả thì sao? Đây là kết quả mà con muốn sao?” Hoàng Mạn Văn lại không khống chế được cảm xúc.
129 Hạ Ánh Hi yên lặng thật lâu, nhìn Bạch Ngưng, sau đó chuyển tầm mắt sang Ngôn Lạc Quân, vô cùng nghiêm túc nói: “Được, tôi tiếp nhận lòng tốt của anh, nhưng tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ quay lại.
130 Đột nhiên nhớ lại một chuyện, Ngôn Lạc Quân kích động mà run rẩy mở máy vi tính ra, tìm tư liệu về Quan Thừa Diễm. “Hơn một năm trước đầu tư thất bại, gần như phá sản, xoay sở khắp nơi cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn.
131 Anh rất yêu cô, thật sự rất yêu cô. . . . . . Tại sao. . . . . . Rất lâu sau đó, đến khi trời đã tối, Hoàng Mạn Văn nói: “Lạc Quân, theo mẹ về Mỹ đi. ”Ngôn Lạc Quân đã ngừng nức nở, vẫn duy trì tư thế cũ, ngây người nhìn mặt đất.
132 “Chúng ta không ở đây nữa. ” Quan Thừa Diễm kéo Bạch Ngưng đi ra ngoài. “Sao vậy?” Bạch Ngưng ngạc nhiên nói. Quan Thừa Diễm còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy mở ra, tiếp đó là tiếng xôn xao.
133 Dường như cô đã gây rắc rối cho người khác, nhưng Quan Thừa Diễm đối với Hứa Tĩnh Hàm hình như có cái gì đó, có chút giống như. . . . . . tình cảm chưa dứt.
134 Quan Thừa Diễm thật ra là một đạo diễn nổi tiếng trăng hoa, có người nói anh là đạo diễn háo sắc, có người nói anh lãng tử đa tình, cũng có người nói anh mị lực vô song.
135 Thật lâu sau đó, anh mới nói: “Từ lúc nào em lại trở nên dễ xấu hổ như vậy, từ lúc nào em lại đối xử với anh xa lạ như thế, rốt cuộc là từ lúc nào mà em lại từ bỏ thói quen từ trước đến nay không cho phép người khác dùng khăn giấy lau bàn, sao giờ em lại dùng khăn giấy lau?”Biết bản thân làm không đúng.
136 Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: “Tĩnh Hàm, còn nhớ khi chúng ta ở biển Aegean, em đã nói gì với anh không?”Bạch Ngưng hồi hộp nắm chặt chăn, cố hết sức lấy lại tinh thần, trả lời: “Tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi.
137 Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh. Nếu như là Hứa Tĩnh Hàm, cô còn có thể nói được, là Bạch Ngưng, cô nói thế nào mới phải?“Tôi. . . . . . Anh giúp tôi trước, sau này tôi trả tiền lại cho anh được không?” Cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nói khẽ.
138 Từ hôm nay trở đi, cô phải tiếp nhận tất cả của Hứa Tĩnh Hàm sao?Thân phận của cô ấy, đồ vật, tình cảm cùng những kỷ niệm?Cất chìa khóa xong, cô ngẩng đầu lên, lòng đầy cảm động nói: “Cám ơn anh đã giúp em nhiều như vậy.
139 Lại bị chụp hình đi khách sạn rồi, không biết bao lâu nữa mới lắng xuống đây. Diễm, thấy mấy tấm hình đó, anh không nghĩ gì sao?Em không tin, không tin anh không ghen, không tin anh không tức giận.
140 Năm năm sau, tại Mỹ. Lúc ăn tối, Hoàng Mạn Văn nói: “Lạc Quân, ít ngày nữa là sinh nhật con rồi, chúng ta sẽ tổ chức party. ”Ngôn Lạc Quân không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Ba mươi tuổi, không trẻ cũng không già, làm party cái gì?”Bà ngoại cười nói: “Dĩ nhiên không đơn thuần là làm party rồi, mẹ cháu ấy à, nhất định là muốn tìm vợ cho cháu rồi!”Ngôn Lạc Quân không nói thêm gì nữa.