501 Tiểu Thư "ơ" một tiếng, nhìn sang cây cầu Thiên Tiên. Sở Phong nhìn qua, Thiên Cơ lão nhân đi rồi, ly trà vẫn còn đặt trên mặt cầu, trà hương thoang thoảng.
502 Thiên Đài sơn, xưa có tên là Đông Mông sơn, truyền thuyết thời kì viễn cổ hồng hoang, Đại Vũ trị thủy trên đường đi qua Thục Quốc, từng chọn ngọn núi này làm đài, đăng cao tế thiên, cho nên có được mỹ danh là "Thiên Đài".
503 Vô Trần hai tay đang cầm phất trần, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên đỉnh Ngọc Tiêu phong, bản thân nàng cũng không rõ vì sao lại đến Ngọc Tiêu phong tĩnh tư.
504 Lại nói Vô Trần và Sở Phong lướt xuống Thiên Đài sơn, truy đuổi tới một khu rừng dưới chân Nga Mi sơn. Vô Trần vừa lướt vào thì cảm thấy không ổn. Khu rừng này rất rậm rạp, nhưng lại tĩnh lặng như chết, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, không hề có sinh khí, khắp rừng cây chỉ có tĩnh mịch, còn tràn ngập khí tức âm trầm.
505 Sở Phong nói: "xem ra hoả này có tác dụng. . . "Lời còn chưa dứt, Cương Thi Vương đột nhiên vươn đôi tay đột nhập vào trong lửa, trực trảo đi qua. Vô Trần cả kinh, một chưởng vỗ ra, một ngọn lửa hô đích bay lên, Cương Thi Vương cả kinh, lùi ra một bước, quái khiếu một tiếng, lại nhảy tới trước một bước, lần nữa vươn tay đột nhập.
506 Vô Trần minh bạch dụng ý của Sở Phong. Hai người cầm kính tử phản hồi đi về phía âm sâm rừng cây, trở lại cạm bẫy kia. chỉ thấy cửa khẩu cạm bẫy đã bị cành lá che phủ lên, hoàn toàn không nhìn ra vết tích, nhưng vẫn cứ lộ ra từng tia âm u khí tức.
507 "Sở đại ca!"Công chúa chợt thấy Sở Phong trở về, che đậy không nổi nỗi kinh hỉ, bước gấp đến. Sở Phong nhẹ bóp chóp mũi nàng, cười nói: "Công chúa, nhớ ta hả?"Công chúa mặt kiều ủng đỏ, hỏi: "Sở đại ca, huynh cả một ngày đi đâu thế?"Bàn Phi Phượng hừ nói: "Chẳng nhẽ là đi mao xĩ cả một ngày!"Sở Phong hì hì nói: "Người hiểu ta không ai ngoài Phi Phượng, đến cả ta đi mao xĩ lúc nào cũng biết rõ.
508 Đột nhiên bảy Thanh Thành đệ tử cùng mở mắt, vì có bóng người đang lảo đảo phi thân chạy lên, vừa lên đến đỉnh núi đã gấp rút kinh hô: "Các vị sư huynh, thượng thanh cung bị một đám cao thủ che mặt đột nhập, nhanh.
509 Trời chưa sáng, mọi người đã sớm đi tới kiếm đài ai về chỗ nấy ngồi chờ, bởi vì kế tiếp lên đài không ai không phải là đệ tử của cửu đại môn phái hay con cháu danh môn đại tộc, còn hai ngày trước chẳng qua cũng chỉ là lên đài biểu diễn góp vui thôi.
510 Nam Cung Tầm Anh đột nhiên xuất hiện lại muốn luận bàn với đại ca Nam Cung Khuyết, mọi người nhất thời kinh ngạc, nhưng cũng có người trong lòng đã dự tính được.
511 Ngụy Đích và Mộ Dung phi thân lên kiếm đài, Tích Thủy quyết đối đầu với Tử Ẩn thần công, dĩ nhiên là thu hút. Ngụy Đích bay lên, Tích Thủy kiếm "cheng" xuất vỏ, thân kiếm đã quét ra một vòng hoa văn thủy quang đâm thẳng vào Mộ Dung.
512 Tây Môn Phục xoay người lại, nhìn Sở Phong rồi nhíu mày. Vừa rồi y liều mạng đấu nội kình với Mộ Dung, liên tục thi triển Bạo tuyết cuồng thiên, chân khí tiêu hao rất lớn, một giờ ba khắc không thể nào khôi phục ngay được, nhưng ngay lúc này Sở Phong lại lên đài khiêu chiến, thực là không tuân thủ quy tắc giang hồ.
513 Diệu Ngọc và Vô Giới đã ngồi xếp bằng được thời gian một nén nhang, vẫn không hề có động tĩnh gì, dưới đài mọi người bắt đầu ầm ỹ la hét. Đương nhiên rồi, cái họ muốn chính là chém giết kịch liệt kiếm quang bay lượn, nhưng hai người lại đột nhiên ngồi đả tọa, cái này mà tính là tỷ thí gì à!Có người nói:- Có phải họ đang ngủ không vậy, sao còn chưa ra tay?Lại có người nói:- Đúng thế! Muốn đả tọa thì về Thiếu Lâm, Nga Mi mà ngồi đi, cứ ngồi im trên đài thì chẳng có ý tứ gì!- Chắc không phải hòa thượng Thiếu Lâm kia nhìn thấy Diệu Ngọc người ta xinh đẹp, nên động lòng phàm đấy chứ?- Nói không chừng là Diệu Ngọc nhìn trúng tên hòa thượng đầu trọc này rồi đó!- Nhưng họ đang nhắm mắt mà?- Nhiều người đang nhìn nên xấu hổ, cho nên mới nhắm mắt lại nhìn lén đấy!.
514 Thanh Bình Quân đột nhiên xuống núi làm không khí trên kiếm đài nhạt hẳn đi, bởi vì tất cả đều đang mong chờ cuộc tỉ thí giữa hắn và Hoa Dương Phi. Chợt có tràng cười giòn giã, một thân ảnh nhẹ nhàng bay lên kiếm đài, chính là Công Tôn Mị Nhi.
515 Thanh Bình Quân quay trở lại núi, y cũng không biết việc Công Tôn Mị Nhi múa kiếm, khó hiểu khi thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang đỉnh núi đối diện.
516 Hữu chưởng của Thanh Bình Quân hóa thành một đạo thanh phong đâm thẳng tới cổ họng Hoa Dương Phi. Hoa Dương Phi căn bản không nghĩ tới hắn sẽ ra tay nên không kịp phản ứng.
517 Tống Tử Đô một bại Bàn Phi Phượng, lại bại Đường Chuyết, Sở Phong một nhục Tây Môn Phục, lại nhục Thanh Bình Quân, tranh kiếm chủ chỉ có thể là cuộc chiến giữa hai người.
518 Dưới Thanh Thành sơn, một bóng người đang chậm rãi bước đến, trên người mặc trang phục võ sĩ Đông Doanh, tay trái cầm thái đao võ sĩ, hơi cúi đầu, mắt nửa khép nửa mở.
519 Sở Phong và Tống Tử Đô ở trên kiếm đài đứng đối diện nhau. Mặt trời đã ngả về Tây, chỉ còn sót lại một vệt sáng cuối chân trời. Dưới đài đã lặng ngắt như tờ, chỉ chờ hai người đánh trận cuối cùng.
520 Sở Phong kéo Mộ Dung đi thẳng đến gian phòng của mình. Mộ Dung mặt nóng lên, vội dừng lại nói:- Ngươi. . . ngươi muốn dẫn ta đi đâu?- Đến phòng đệ!Mộ Dung càng cảm thấy mặt nóng ran, cắn miệng nói:- Đến phòng ngươi làm cái gì?- Ô kìa, đại ca! Đến phòng đệ đương nhiên là có chuyện nghiêm chỉnh!- Chuyện nghiêm chỉnh gì?Sở Phong ngạc nhiên nói:- Đại ca cảm thấy là chuyện không đứng đắn sao?Mộ Dung không ngờ mặt đỏ lừ, xoay người nói:- Ngươi không nói rõ ràng chuyện gì, ta không đi theo ngươi!Sở Phong vừa bực mình vừa buồn cười:- Trời ơi! Đại ca của đệ, đừng nhăn nhó như vậy mà, không có chuyện nghiêm chỉnh thì nửa đêm đệ nào dám nhảy vào phòng mời đại ca!Sở Phong kéo Mộ Dung không cho phân trần đi vào phòng mình.