Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cổ Đạo Kinh Phong Chương 514: Thanh Phong Tập Kích.

Chương trước: Chương 513: Đêm Trăng Thí Kiếm.



Đột nhiên bảy Thanh Thành đệ tử cùng mở mắt, vì có bóng người đang lảo đảo phi thân chạy lên, vừa lên đến đỉnh núi đã gấp rút kinh hô: "Các vị sư huynh, thượng thanh cung bị một đám cao thủ che mặt đột nhập, nhanh....nhanh!"

Chưa nói xong "Bổ" thân hình đã đổ xuống, bất tỉnh nhân sự.

Bảy Thanh Thành đệ tử cùng cả kinh, bọn họ thấy không rõ nhân dạng người đến, nhưng lại nhận diện được người đó mặc một thân y phuc Thanh Thành đệ tử, vội vàng phi thân lên, cũng không để ý người đó, mà thẳng hướng Thanh cung lướt đi.

Bọn họ vừa ly khai, người đang nằm phủ phục dưới đất liền đứng bật dậy, nhún nhún vai, một tay kéo xuống y phục Thanh Thành, lộ ra một thân lam sam, ngoài Sở Phong ra còn là ai.

Hắn phi thân lên kiếm đài, mũi chân liền điểm mấy cái, nhảy lên, thẳng hướng đỉnh cột cờ, vươn một tay bắt, tái phiêu thân rơi xuống, đồng kính đã nằm gọn trong tay.

Hắn đem đồng kính giơ lên cao, soi dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên mặt kính chợt hiện ra một đạo nhân ảnh, nhưng lại mơ hồ không rõ, là do nguyệt sắc quá ám hay vì nguyệt sắc quá thanh? Vì Thanh Bình Quân có nói qua, kính tử này vô cùng kỳ dị cổ quái, càng là tối không sáng, thì sẽ càng rõ rệt.

Hắn dùng tay áo che khuất một phần ánh trăng, ảnh tượng quả nhiên hiện rõ hơn chút, nhưng vẫn cứ...mờ ảo không rõ. Chẳng nhẽ thật sự chỉ có đến nơi đen tối không có ánh sáng mới có thể thấy rõ được ảnh tượng?

Nơi này không nên ở lâu, Sở Phong đem đồng kính thu vào trong lòng, đang muốn nhảy xuống kiếm đài, chợt thấy nơi xa vài trượng có một đạo nhân ảnh đang bay vút lên, dị thường nhanh chóng, thân hình là đang hướng đỉnh núi lướt đến.

Lại nói bảy Thanh Thành đệ tử cấp tốc chạy đến Thượng thanh cung, nhưng chỉ thấy một mảnh tĩnh lặng, liền thầm hô một tiếng "Hỏng bét". Vừa hay Thanh Bình Quân từ bên trong đi ra, vừa thấy bọn họ, liền ngạc nhiên, hỏi rõ ngọn nguồn, sắc mặt tức thì hơi biến, thân hình đã lướt đi.

Đến lúc hắn vội vàng lao lên kiếm đài, thì Đồng kính đã không cánh mà bay...

Sở Phong lướt theo đạo nhân ảnh , dưới ánh trằng, liền thấy đạo nhân ảnh chính là đang cúi thấp người tìm kiếm cái gì đó, nhìn kĩ ra là đệ tử của Vũ Di kiếm phái.

Sở phong có điểm ngoài ý, liền chắp tay, hỏi: "Các hạ có phải là đệ tử của vũ di kiếm phái?"

Người đó cũng chắp tay noi: "Nguyên lai là Sở công tử, hạnh ngộ! Tại hạ Thân xấu đệ tủe vũ di kiếm phái!"

Thân xấu, thật là người cũng như tên.

Sở Phong hỏi: "Thân huynh hình như đang tìm kiếm gì đó?"

Thân xấu nói: "Ta từ nhỏ đã bị bệnh mũi, thường hay nghẹt mũi, nghe nói núi Thanh Thành có mọc loại cây mộc lan hoa, có thể chữa trị chứng bệnh này, cho nên mới lên đây tìm thử một cây."

Sở Phong quả nhiên phát giác ra hơi thở của Thân xấu thỉnh thoảng ngưng trệ, bệnh này đối với người luyện võ mà nói, đó là điểm trí mạng, liền nói: "Nếu đã vậy, ta cùng thân huynh cùng tìm kiếm, vừa hay có thể ngắm cảnh núi Thanh Thành luôn."

"Vậy đa tạ Sở huynh"

Hai người bắt đầu chia ra tìm kiếm cây hoa mộc lan, tìm đến một nơi, chợt thấy thanh u thấp thoáng ở giữa có một động khẩu, âm u sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.

Bỗng một tia khí tức trong động truyền đến, Sở phong trong tâm chấn động, đột nhiên sinh ra một tia phẫn hận, não hải thoáng chốc nhớ lại mười năm trước phụ thân bị bốn người bịt mặt vây đánh, trong tâm từng tia phẫn hận lập tức bành trướng, thoáng chốc đã chiếm trọn tâm hắn, như muốn đem tâm hắn xé nứt ra từng mảnh hòa tan cùng nỗi phẫn hận.

"Sở huynh!"

Thân xấu phát giác thần sắc Sở Phong có điểm dị thường, liền vội gọi to.

Sở phong cả kinh, gấp rút hít sâu một hơi, ổn định tâm thần.

Khí tức lúc nãy...

Hắn có cảm giác như đã tững gặp, nhưng lại không nhớ ra được.

Bên cạch động khẩu có thấp thoáng một gốc hoa, thân màu tím, hình trứng, gốc tựa đầu bút lông.

"Cây mộc lan hoa?"

Sở Phong vươn tay muốn hái, một đạo Thanh Phong từ trong động bắn ra, lăng lệ vô bì, Sở Phong gấp rút rút tay, "Ti", đạo thanh Phong lướt sát bàn tay lướt qua, "Cheng" bắn vào một khối đá nơi xa, phút chốc lưu lại một đạo phong ấn.

Sở Phong chỉ cảm thấy mu bàn tay một trận phát nóng, phảng phất như bị hỏa thiêu, trong tâm thầm cả kinh: động khẩu này không biết sâu bao nhiêu, chưởng phong từ bên trong bắn ra, cố nhiên có thể để trên tảng đá một đạo Phong ngấn sâu, công lực thâm hâu, khó mà tưởng tượng.

Thân xấu liền vội hướng động khẩu khom người vái chào, nói: "Vãn bối Thân xấu, bởi bị chứng bệnh nghẹt mũi, muốn lấy một gốc cây mộc lan hoa, mong tiền bối cho phép!"

Trong động vẫn không có tiếng hồi ứng, Thân xấu lại khom người vái chào, vươn tay hướng gốc cây, ngón tay vừa vươn ra, một đạo Thanh Phong lại bắn ra, Thân xấu gấp rút thu tay, "Cheng", trên khối đá kia lại lưu lại một đạo phong ngấn.

Xem ra vị tiền bối trong động không muốn cho bọn họ dễ dàng lấy được cây mộc lan hoa.

Sở Phong "Tranh" rút ra cổ trường kiếm, chắn tại động khẩu, quay đầu nói: "Thân huynh lấy cây, ta sẽ cản một cái!"

Thân xấu không nói nhiều, tay phải như thiểm điện hướng một gốc cây mộc lan hoa vươn tới, cơ hồ đồng thời, hai đạo thanh phong từ trong động bắn ra, mang theo từng đạo sát khí. Sở Phong hoành kiếm "Cheng cheng" kẽ ngăn, hoa lửa bắn tóe, ngay lập tức "Tiếu tiếu tiếu tiếu", bốn đạo thanh phong cùng bắn ra, Sở Phong liền vung trường kiếm bốn phía, "Cheng cheng cheng cheng", ngăn trở bốn đạo Thanh Phong.

"Tiếu tiếu tiếu tiếu tiếu tiếu tiếu tiếu!"

Tám đạo Thanh phong cùng lúc bắn ra, hai đạo hướng yết hầu Sở Phong, hai đạo hướng đôi tay Sở Phong, hai đạo nhắm về phần bụng dưới, hai đạo bay về hai chân Sở Phong, là Thanh Thành tuyệt học, tám đạo thanh Phong, lại phong mang lăng lệ, kể cả Thanh Binh Quân tuyệt không thể sánh bằng.

Sở Phong cầm chắc cổ trường kiếm, trạm khởi một tầng quang mang, hướng về tám đạo kiếm phong, chỉ nghe "Cheng cheng cheng cheng...", kiếm phong, trước thân Sở Phong hoa lửa bắn tóe, thanh phong lăng lệ đem thân hình hắn bức về phía sau, không chờ hắn đứng vững, trước mặt đã có thêm mười sáu đạo thanh phong bay đến.

Sở Phong trường kiếm trấn động, vẫn cố chặn đứng, nhưng từng đạo thanh phong bắt đầu xuyên thấu kiếm phong, xé nứt y sam hắn.

Lúc này, Thân xấu vừa vặn đã lấy được một gốc mộc lan hoa, thân hình hơi lóe xuất hiện tại bên người Sở Phong, đồng thời xuất ra trường kiếm, thoáng chốc chém ra tám đạo kiếm phong, tính giúp Sở phong ngăn trở một vòng công kích, chẳng qua không để bọn họ kịp thở, trong động đột nhiên truyền ra một tiếng gào kinh tâm động phách, vài trăm đạo thanh Phong bài sơn đảo hải cùng bắn ra.

Sở Phong cùng Thân xấu hét lớn một tiếng, trường kiếm liền vạch xuống, tại trước thân tỏa ra một đạo kiếm mạc, Thanh Phong "Bá bá bá bá" xung động tại đầu kiếm mạc, "Tranh tranh cheng cheng" tóe lên một khối hoa lửa. Kiếm mạc ngạnh đem lực chấn khủng bố kinh người ngăn trở, nhưng thân hình hai người cũng bị trấn ngược bay ra sau, "Oanh" đụng phải tảng đá cách đó mấy trượng, "Bá" vài đạo thanh phong còn lại vạch xuyên kiêm mạc bay tới, trong đó hai đạo thậm chí đã lướt sát qua yết hầu hai người "Cheng cheng" vạch tại trên tảng đá.

Sở Phong cùng Thân xấu lưng toát mồ hôi lạnh, y sam ướt đẫm.

Trong động đã không còn Thanh Phong bắn ra, hết thảy lại khôi phục một mảnh tĩnh lặng.

Hai người đâu dám lưu lại, vội vàng lướt thân đi, Sở Phong hốt nhiên nghe thấy bên cạch vang lên một hơi thở gấp gáp, càng lúc càng trầm trệ. Thân xấu liền vội đem cây mộc lan hoa lại gần mũi hít sâu mấy cái, hơi thở nhẹ dần, chầm chậm khôi phục như thường.

"Ai!" thân xấu thập phần thích ý thở ra một hơi, nói: "Rất lâu rồi không cảm thấy sướng khoái vậy."

Sở Phong hỏi: "Bao lâu thì Thân huynh lại bị nghẹt mũi một lần?"

Thân xấu nói: "Mỗi ngày một lần cũng có một ngày bị vài lần, không cố định."

Sở Phong nói: "Vậy không bằng chúng ta lên lấy vài gốc cây mộc lan hoa nữa?"

Thân xấu nói: "Sở huynh có tâm, có thể có một gốc cây mộc lan hoa cũng đã khó rồi, mà lấy thêm cũng vô ích, một khi thân rễ rời đất, không đến một ngày liền mất đi công dụng, ta bị bệnh này từ nhỏ, sớm đã thành thói quen, ngẫu nhiên có thể tìm được một cây để cái mũi thư sướng, đã rất thỏa mãn rồi."

Sở Phong cười nói: "Thân huýnh đúng là khoáng đạt."

Vừa xuống dưới núi, Thân xấu liền chắp tay nói: "Sở huynh dù mới gặp nhau, nhưng đã mạo hiểm giúp, thực rất cảm kích."

Sở Phong chắp tay nói: "Nào có gì đáng nói, Thân huynh, mời!"

Sở Phong trở lại nơi trọ, vừa muốn đi vào, suy nghĩ một chút, liền đi đến bên ngoài gian phòng của Công chúa và Phi Phượng, nắm lấy cổ họng kêu "Oa oa" hai tiếng, tiếp đó lại "Chi chi" hai tiếng, sau đó lại "Mị mị" hai tiếng.

Không quá nửa khắc, cửa phòng yên ắng mở ra, Công chúa trên mình khoác áo lông chồn tuyết chạy đến, đang muốn lên tiếng, Sở Phong liền áp ngón trỏ lên miệng "Hư" một tiếng, sau đó kéo nàng đi tới một hồ nước.

Chỉ thấy nước hồ một màu thanh lục, hai bên quái thạch lởm chởm, măng đá cheo leo, nơi xa núi non chùng chùng, nham tùng thâm cốc, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chim hót vang vộng trong khe núi, thập phần thanh u.

Nguyên lai chỗ này là hồ ngũ long, ở hậu sơn Thanh Thành, người xửa kể rằng, truyền thuyết có năm con thần long ẩn trong hồ nên được đặt là ngũ long hồ.

Sở Phong ôm lấy Công chúa phi thân lên một tảng đá bên mép nước, ngồi tựa vào nhau.

Sở Phong nói: "Công chúa thật thông minh, vừa nghe đã biết ta đang ở ngoài."

Công chúa cười nói: "Huynh vừa kêu tiếng ếch, tiếng tước, cả tiếng Sơn dương huynh cũng kêu ra, dù có ngốc mấy cũng biết là huynh."

Sở Phong ôn nhu nắm lấy tay ngọc nàng miên miên nói: "Ta nếu không kêu như vậy, sợ muội sẽ không ra."

Công chúa bắt gặp y sam hắn bị rách nhiều nơi, hỏi: "Sở đại ca, y sam của huynh sao lại rách?"

Sở Phong nhãn châu liền chuyển, nói: "Công chúa, ta vừa lên núi, trên đường thấy có cây mộc lan hoa, rất dễ nhìn, vốn định lấy một cây tặng Công chúa, lại bị người ta lầm là tặc hái hoa, bị đánh đến không kịp chạy."

Công chúa khẽ cười ngọt ngào, chỉ cần là Sở Phong nói, nàng tất tin tưởng.

"Ai, Công chúa, ta có một đồ vật muốn cho muội xem."

Sở Phong từ trong lòng lấy ra đồng kính, đưa cho Công chúa.

Công chúa tiếp lây, kinh ngạc nói: "Là đồng kính?"

"Muội có thích không?"

Công chúa hiếu kỳ hỏi: "Huynh còn chưa đăng đàn tỷ thí, sao có được đồng kính? Chẳng lẽ...Huynh trộm..."

"Hư!"

Sở Phong liền vội áp ngón trỏ trên môi đào nàng, nói: "Không phải trộm, là mượn! Ta chẳng qua là mượn nghiên cứu một đêm, sáng mai sẽ trả cho bọn họ."

Công chúa kỳ nói: "Bọn họ cho mượn sao?"

Sở Phong nhún nhún vai nói: "Bọn họ không nói phản đối."

Công chúa giơ kính tử lên xem, Sở Phong liền hỏi: "Muội nhìn thấy gì?"

Công chúa lắc đầu nói: "Không thấy rõ lắm."

"Vậy cũng giống ta, xem ra kính tử này xác thực cổ quái!"

Sở Phong vươn tay siết chặt lấy eo nhỏ Công chúa, đem đầu gối trên vai thơm của nàng, trông lên kính tử, chợt "A" một tiếng, nói: "Ta nhìn thấy rồi!"

"Huynh nhìn thấy cái gì?" Công chúa vội vàng hỏi.

"Trong gương là một vị công chúa, còn là một vị công chúa có mái tóc mỹ lệ trắng như tuyết , chính là mỹ nhân đang soi gương."

Công chúa yêu kiều một tiếng, nói: "Huynh giỡn nhân gia."

Đang nói, chợt "Ân" một tiếng, gương mặt ửng hồng nóng ran, gắt gao cắn nhẹ môi. Nguyên lai bàn tay Sở Phong đang ôm chặt eo nàng không thành thật hướng lên trên du tẩu.

Công chúa ý thức thân hình bắt đầu giãy giụa, Sở Phong chợt cắn nhẹ lên mang tai nàng nói câu gì đó, Công chúa "Bá" đỏ ửng cả mặt, "Ân" một tiếng đem trọn thân hình nhu nhuyễn ngã vào trong lòng Sở Phong, thẹn thùng vô bì. Sở Phong một bên tay trái đặt lên eo nhỏ Công chúa, miệng từ từ hướng môi đào Công chúa ép xuống, tay phải một bên giảo hoạt tham nhập vào trong chiếc ao lông chồn của Công chúa...

Loading...

Xem tiếp: Quyển 25: Tranh Giành Kiếm Chủ - Chương 515: Ngang Tài Ngang Sức

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tiểu Thư Kỳ Quái

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 10


Phương Bắc Của Tôi

Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ

Số chương: 50


Thiên Thần Nổi Giận

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 63