181 "Tiểu thư, ngài thích nô tỳ?" Nàng run rẩy hỏi, lén lút rời xa Lý Quả. Vị tiểu thư đó không có ham mê bất lương chứ, chẳng lẽ đoạn tụ? lê^quý^đôn Vừa nghĩ đến đây, nàng có chút khóc không ra nước mắt.
182 Tri Vũ kích động lắc đầu, ra sức lắc đầu, chỉ ngại không thể làm cho tiểu thư biết, cho nên. . . "Không sợ tôi, vậy dáng vẻ này của cô là sao?" Cô không tin, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lúc lâu, liền ra kết luận như vậy.
183 Run rẩy, run rẩy, tiếp tục run rẩy! Tri Vũ tựa như cô bé quàng khăn đỏ tội nghiệp, còn Lý Quả giống như đại sói xám, đang nhìn nàng như hổ rình mồi. "Nói.
184 "Không gặp, không gặp, chính là không gặp, tôi không biết bọn họ, vì sao phải gặp chứ? Tri Vũ, hôm nay cô phải nói cho tôi biết cô bị làm sao?" Cô kiên định nói.
185 "Tôi thích nam hài, cũng thích nữ hài. " Đột nhiên, cô cười tủm tỉm, bởi vì lời của Tri Vũ mà nhanh chóng mở to hai mắt nhìn nàng nói. Một trò đùa dai hiện lên trong đầu, náo loạn một lúc lâu, cô lại bị Tri Vũ gán thành đồng tính luyến ái, khiến cô dở khóc dở cười.
186 "Nô tỳ gặp qua Dung phi nương nương, Hoa phi nương nương. Tiểu thư vừa mới đến còn chưa biết lễ nghi, thỉnh nương nương thứ lỗi. " Dưới tình thế cấp bách, Tri Vũ vội vàng thật cẩn thận cung kính nói, thuận tiện còn huých huých Lý Quả.
187 Tôi làm sao? Đây là lời nói thật mà, chẳng nhẽ không thể nói thật? Lý Quả mới không sợ nàng ta, tuy người tới là khách, nhưng loại khí thế bức người đó, làm cho cô có chút chán ghét và không chào đón, tựa như Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lúc trước vậy, cô đã lãnh giáo đủ rồi.
188 Dung phi và Hoa phi vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết nàng không nói dối, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái. Vương sao có thể đến đây mà không đánh thức nàng lại cứ thế rời đi chứ? Tin tức bọn họ nhận được là Vương túc trực đến tận hửng đông mới rời đi, trong khoảng thời gian này Vương làm gì ở trong phòng nàng ta vậy?Hai nữ nhân khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía Lý Quả, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả, không giống như đang giả vờ.
189 Đúng là đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Mấy nữ nhân không hẹn mà chung ý nghĩ, vừa tức vừa hận, nhưng lại không làm được gì. Chẳng lẽ các nàng lại nói mình cũng muốn bị Vương vô lễ? Đương nhiên là muốn, song không thể nói ra.
190 "Ngươi. . . " Dung phi nổi bão, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng chỉ dám căm tức nhìn cô, tức giận đến run rẩy. Lý Quả không sợ, ngày đầu tiên tìm tới cửa, cũng chẳng biết có tâm tư gì, chắc chắn là không có ý tốt.
191 "Không biết, không biết ạ. " Nàng lo sợ nói, cúi đầu không dám nhìn Lý Quả. "Không biết thì không biết, sao em lại giống như thấy quỷ thế?" Lý Quả lẩm bẩm, nhưng cô cũng không thèm để ý, bởi vì cô không ôm hi vọng quá lớn, nói không chừng bọn họ đều không có ở đây.
192 Anh ta cũng ở đây? Lý Quả nhất thời kinh hãi, vậy mà cô lại không biết, còn tưởng rằng số mệnh hên nên chiếm cứ được chỗ tốt như thế này, hóa ra đây là nơi vợ chồng người ta ở.
193 Sau khi đi dạo qua vài phòng, Lý Quả lại hoa lệ mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Tri Vũ kêu người nâng kiệu tới rước cô về cung điện. Tiếp đó là mát xa một chút, xong mới dọn ngọ thiện lên cho cô.
194 Chết tiệt, bỏ lỡ, lại bỏ lỡ, sao cô ham ngủ vậy chứ, còn ngủ say như chết nữa? Người ta đến cũng không biết!Cô ôm chăn, tức giận oán trách bản thân một hồi lâu, hoàn toàn bỏ qua sự áy náy liên tục hiện lên trong mắt Tri Vũ, còn tưởng rằng mình quá ham ngủ.
195 Nửa đêm canh ba, một mảnh tĩnh lặng, ánh nến trong suốt, như ẩn như hiện. "Đã trễ lắm rồi, tiểu thư mau ngủ đi. " Tri Vũ không biết vì sao đã trễ thế này mà Lý Quả còn chưa ngủ, bình thường tiểu thư đã sớm say giấc, chẳng biết đã cùng Chu công ngao du tận đâu, giờ lại mở to mắt, nàng không nhịn được kỳ quái nói.
196 Đêm lạnh như nước, muôn vàn ánh sao, không khí trong lành dễ chịu, bên trong tòa cung điện to đùng, im ắng giống như không có ai, lại có đèn lồng chiếu rọi, không hề tối tăm.
197 "Mặc Nhật Tỳ. " Lý Quả kêu to một tiếng, sau đó lệ rơi đầy mặt, chạy vội về phía hắn, nhào vào trong lòng hắn. Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, gắt gao ôm lấy cô, sớm biết vậy hắn đã xuất hiện mà không phải khiến cô suy đoán rồi.
198 "Ta rất bận mà, kẻ bất tài này rảnh rỗi đều tới đây, nhưng nàng toàn ngủ mất rồi. Ngày mai Hoàng Nhi sẽ đến ở với nàng, nàng muốn thế nào Hoàng Nhi cũng đều giúp nàng.
199 "Em có gặp Mặc Nhật Tỳ không? Tối hôm qua anh ta ở trong này, hiện tại người đâu rồi?" Cô vội vàng hỏi, không thấy được hắn khiến cô rất hoảng hốt và mất mát.
200 "Hoàng Nhi. " Lý Quả kinh ngạc nhìn một lúc, gọi khẽ một tiếng, cực kỳ vui mừng, kích động ôm chặt lấy Hoàng Nhi. Hoàng Nhi sớm đã khóc đến long trời, lệ rơi đầy mặt, gắt gao ôm Lý Quả.