161 Mà đang chạy băng băng, Lý Quả chỉ cảm thấy phía sau giống như có một cơn gió ùa đến, sau đó trước mắt cô bỗng tối sầm, cả người rơi vào trong bóng đêm.
162 Cô nhìn quanh bốn phía, bên cạnh là rừng rậm, trước mắt là bãi cỏ, mặt trời trên cao, nhưng cô không thể phân rõ phương hướng, nghĩ ngợi một chút, đành phải đi theo cảm giác.
163 Hoàng Nhi đâu rồi? Mặc Nhật Tỳ đâu? Ngu Cơ đâu? Cô đến nơi xa lạ này, vậy bọn họ ở đâu? Sao chẳng thấy bọn họ? Lý Quả vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chậm rãi bình tĩnh, từ từ tiếp nhận.
164 Một gian phòng cổ đại, đây là cảm giác đầu tiên của Lý Quả khi thấy gian phòng này, sau đó cô bước chậm rãi về phía cái bàn, cực kỳ mệt mỏi ngồi xuống.
165 Hả! Lý Quả bị những lời đó dọa sợ. Bởi vì cô đặc biệt, cho nên mới bắt cô đến đây? Chủ yếu là làm lễ vật dâng cho người khác? Quá vớ vẩn!"Tiểu thư Quả Quả, thật ra hầu hạ Vương cũng rất tốt.
166 Gay to!Lý Quả cảm thấy quá sức rồi, vì sao những chuyện xui xẻo cứ rơi trúng đầu chứ? Kiếp trước cô là kẻ xấu à? Làm rất nhiều chuyện xấu xa ư? Đời này sao xui xẻo đến thế? Chỉ toàn gặp phải những chuyện ly kỳ, huyền ảo.
167 "Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Tiểu Xuân không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, nàng cảm thấy vị tiểu thư trước mặt hơi kỳ quái, không nhịn được lo lắng hỏi.
168 "Dung cô cô, chính là nàng ạ. " Vị Tri Phủ chỉ vào Lý Quả, hướng về phía vị nữ nhân có chút uy nghiêm, nịnh nọt, cung kính nói. Dung cô cô đánh giá Lý Quả một hồi lâu, rồi mới gật đầu, phất tay để hai nữ nhân đứng phía sau đi về phía Lý Quả.
169 Cung nữ kia thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, liền không còn sợ hãi nữa, nghe thấy câu hỏi của cô, lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi là Tri Vũ đang nói chuyện với ngài, Tri Vũ nghe thấy tiểu thư kêu to, nên mới qua đây xem.
170 "Có thể ạ, tiểu thư tha hồ đi dạo. " Tri Vũ lập tức gật đầu, nhưng nàng lại rất tò mò với nữ tử ở trước mắt này. Vương đã hạ lệnh không được hạn chế tự do của nàng, đây chính là chuyện chưa từng có.
171 Vẻ mặt Tri Vũ bình tĩnh, giống như không có cảm giác mấy, thấy Lý Quả nói như thế, 'phụt' cười một tiếng, dịu dàng nói: "Tiểu thư, Vương chúng ta đâu chỉ có chút tài phú như vậy, tất cả Xà quốc đều là của Vương, Vương chính là thiên hạ của chúng ta.
172 Hả! Cung điện lớn như thế chỉ có một mình cô sao? Cô hít sâu một hơi, một mình cô ở trong cái nhà lớn đến vậy, cho dù có ở thêm một năm chắc cô mới có thể đi hết.
173 Phong phú quá! Bữa tiệc Mãn Hán! Lúc Lý Quả nhìn từng đĩa thức ăn được bưng lên như một dây chuyền sản xuất, liền trợn mắt há mồm, thật lâu không thốt lên lời.
174 "Tiểu thư, mời dùng trà. " Tri Vũ đặt một tách trà bằng bạch ngọc vào trong tay cô, cung kính nói. "Ừ. " Cô nhận lấy tách trà tinh xảo, vừa mở ra liền thấy, những cánh hoa vàng nhạt nổi lên phía trên, hương trà thơm ngát, sắc nước nhàn nhạt, vô cùng mỹ lệ.
175 Bể nước lớn quá, gian phòng lớn quá! Lý Quả được Tri Vũ dẫn vào, nghĩ đến cùng lắm cũng chỉ có thể tắm thùng gỗ thôi, nào ngờ bên trong lại dựng theo càn khôn.
176 Hóa ra mình vẫn có đãi ngộ tốt như vậy nữa! Trong lòng cô không nhịn được có chút đắc ý, những suy nghĩ bất an trong đầu tan đi rất nhiều, cô vốn còn hơi mâu thuẫn, nhưng hiện tại đã tan biến hết.
177 "Vậy thì hi vọng anh ta đừng tới, tạm thời tôi cũng chưa muốn nhìn thấy anh ta. " Cô không chút nghĩ ngợi bật thốt ra, bởi vì cô còn chưa tận hưởng đủ đâu, đợi vui vẻ đủ rồi, cô sẽ bỏ trốn ngay.
178 "Sao tôi phải đợi anh ta? Nếu anh ta đến đây, cô cứ nói là tôi ngủ rồi. " Lý Quả thoải mái làm tổ trong ổ chăn mềm mại, đây là biện pháp cô vừa mới nghĩ ra: giả vờ ngủ.
179 Quả Quả, Quả Quả. . . Mặc Nhật Tỳ ngồi ở mép giường, ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của cô, bên tai đều là giọng nói của cô. Hôm nay nhất cử nhất động của cô, hắn đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, không hề có chút ấm áp nào.
180 "Tri Vũ, hiện tại là lúc nào rồi? Tôi đã ngủ bao lâu?" Trên giường, Lý Quả từ từ tỉnh giấc, mở to mắt nhìn một lúc lâu, mới nhớ ra hoàn cảnh của mình.