221 Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ sắp phun lửa rồi, nàng còn để ý đến nữ nhân kia sao? Sao nàng không tự hỏi hoàn cảnh của mình một chút? Nàng có biết đã chọc giận hắn hay không?"Đúng rồi Mặc Nhật Tỳ, sao anh lại ở đây?" Cô vẫn chưa biết hiện tại mình rất nguy hiểm, thấy hắn ở đây liền cảm thấy kỳ quái, không khỏi mở to hai mắt hỏi.
222 "Ngươi không phải Mặc Nhật Tỳ?" Cô run rẩy hỏi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt người đàn ông này, cô thật sự sợ mình bị đông lạnh, trở thành một người băng.
223 "Buông ra, Mặc Nhật Tỳ, anh có nghe hay không?" Cô nôn nóng quát, nhưng hai chân hai tay đều bị hắn giữ chặt, không thể phát huy sức lực lớn nhất, chỉ có thể giãy dụa.
224 Đồ khốn, tồi tệ, xấu xa, không phải trứng. Lý Quả không ngừng mắng ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng trướng đỏ bừng, khẩn trương bất an, toàn thân đều đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt của hắn, vẫn bị hắn kiềm chế như cũ, càn quấy ở miệng mình.
225 Hắn thích! Vô cùng vô cùng thích, vừa chạm vào nàng hắn liền không ngừng được, trong lòng càng thêm không muốn ngừng lại, một đường cắn cổ của nàng, xuống đến xương quai xanh.
226 Hận hắn? Hắn sửng sốt một chút, sau đó bất cần cười cười. Hắn không thèm để ý nàng hận mình, hận cũng tốt, yêu cũng được, ít nhất sẽ chứng minh hắn lưu được ấn ký trong lòng nàng, ít nhất là không thể lãng quên, cho nên hắn không cần.
227 Run rẩy! Run rẩy! Hiện tại cô chỉ có cảm giác này, bất lực và sợ hãi đánh úp vào trong lòng, cô cố nén nội tâm sỉ nhục, cắn chặt khớp hàm, không cho mình phát ra một chút âm thanh nào.
228 Ba ngày ba đêm, cô không ngờ mình sẽ bị tên nam nhân ham muốn vô độ chiếm lấy suốt ba ngày ba đêm, mà cô có thể ngây ngẩn sống qua nhiều ngày như thế.
229 "Tiểu thư. " Hoàng Nhi vừa thấy Lý Quả liền bật khóc, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt của Lý Quả, khiến sắc mặt nàng đại biến, sau đó thương tâm khóc nấc, nói không nên lời.
230 "Hoàng Nhi, có một số việc muội không hiểu đâu. " Tri Vũ lắc đầu, thở dài nói, sau đó vội vàng phủ thảm lông lên người Lý Quả. Nàng không hiểu ư? Hoàng Nhi cực kỳ nghi ngờ, nhưng là nàng không hề nghĩ nhiều, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Lý Quả, hiện tại nàng không biết phải làm sao.
231 Đau đớn là cảm giác duy nhất của cô, lúc này, cô không hề hay biết mình đã được đưa trở về, cô mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết thương thế của mình, càng không biết Hoàng Nhi và Tri Vũ đang lo lắng.
232 Hoàng Nhi và Tri Vũ liếc nhìn nhau rồi gật gật đầu, hai người nhanh chóng giúp cô mặc y phục, sau đó mới thật cẩn thận đỡ cô đi ra bên ngoài. "Tiểu thư, ngồi ở chỗ này nhé?" Tri Vũ sợ cô đi lâu sẽ mệt, liền căn dặn cung nữ đặt một cái ghế dựa và một cái bàn ở ngoài cửa.
233 Lần bất động này của Lý Quả chính là ba ngày, ba ngày qua cô giống như rối gỗ, tùy ý các nàng sắp đặt, hoàn toàn không có ý kiến gì, trừ bỏ mỗi ngày phải phơi nắng ở bên ngoài, hô hấp không khí mới mẻ.
234 Bầu trời thật sự đẹp như vậy sao? Hoàng Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó gắng sức nhìn lên trời, nhưng cho dù nàng nhìn thế nào cũng không cảm thấy giống như lời tiểu thư đã nói? Cái gì cũng chẳng có! Tiểu thư bị hoa mắt chăng? Hay là đầu có vấn đề ? Hoàng Nhi càng nghĩ càng kinh hãi, càng lo lắng vô cùng.
235 Quản gia Lâm khẽ rùng mình, đột nhiên ngộ ra, hóa ra không phải Vương không cần tiểu thư, mà là quá để ý, để ý đến cả chính hắn cũng không biết. "Vâng, lão nô đã rõ.
236 "Vương, ngài không đợi tiểu thư ạ?" Tri Vũ đột nhiên thấy Mặc Nhật Tỳ từ bên trong bước ra, liền kinh sợ, vội vàng hành lễ rồi cung kính dò hỏi. Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt hướng nàng gật đầu, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Đừng cho nàng biết bổn vương đã tới, nhớ là phải chăm sóc tốt cho nàng, nàng muốn cái gì liền đưa cái đó.
237 "Ngươi nói cái gì? Nàng mang thai rồi?" Ngồi ở trên vương vị, Mặc Nhật Tỳ vô cùng khiếp sợ, vụt đứng lên, trợn mắt không dám tin nhìn quản gia Lâm ở phía dưới, thất thanh kêu lên.
238 Đi? Hay không đi? Quản gia Lâm đi rồi, Mặc Nhật Tỳ lại 'bịch' một cái ngã ngồi xuống, có chút hồn bay phách lạc, nét mặt mừng rỡ như điên ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
239 "Vương, tiểu thư khá tốt ạ, chỉ là. . . " Tri Vũ không biết nên bẩm báo tình hình của Lý Quả thế nào, nhưng nàng biết Vương đã biết rồi. Quả nhiên, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất bình tĩnh, hướng nàng phất phất tay áo, sau đó tự động ngồi xuống bên giường Lý Quả, nhìn dung nhan ngủ say của cô.
240 "Phụ vương!"Giọng nói non nớt kia lại vang lên lần nữa, chỉ là, hình như có pha chút nghịch ngợm, trêu đùa, chơi vui vẻ. Ai đang gọi hắn là phụ vương vậy? Mặc Nhật Tỳ khiếp sợ, tay giống như bị điện giật, lập tức từ bụng Lý Quả rút về, vẻ mặt hoảng sợ.
Thể loại: Khoa Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 50