1 Tử Tước QuốcCông nguyên năm thứ 375 Biên Quan có biến , Tam Vương Gia Độc Cô Viễn thâu túng quan lại, cấu kết với ngoại tộc khởi binh tạo phản , mưu đồ soán ngôi.
2 Độc Cô Hàn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Hắn cảm thấy có chút nhức đầu. Mày nhíu chặt, hắn từ từ mở mắt ra. Ánh sáng mờ mờ, tiếng khóc cũng rõ dần.
3 Trời đêm se se lạnh, Độc Cô Hàn thân áo đơn bạc, bước chân gấp gáp tiến về Trường Khôn Cung. Tiểu Lưu Tử nhìn sang vị hoàng đế cao cao tại thượng bên cạnh, sắc mặt quái dị: Vốn dĩ hắn đã sắp xếp xa giá, ai ngờ hoàng thượng chỉ lạnh nhạt buông 2 tiếng “Không cần” , vẻ mặt hấp tấp, cứ thế long hành hổ bộ một đường đi đến lãnh cung, à quên, Trường Khôn Cung.
4 “Đau quá!” không biết đã qua bao lâu, Hạ Tử Y cố gượng ngồi dậy, nhưng trên người lại truyền đến một cảm giác rã rời làm cho toàn thân không thể cử động.
5 Trời rất đẹp , trong lương đình vắng vẻ, chỉ có hai người một đứng một ngồi. Không gian yên tĩnh nghe rõ từng nhịp gõ tay xuống bàn đá. . . Không ai hay biết, phía xa xa, có hai bóng dáng núp sau dãy trúc lớn, lấp ló cái đầu nhỏ nhìn chăm chú về phía người mặc hắc y kia.
6 Bầu không khí ấm áp của đôi “đế hậu tình thâm” chợt bị một tiếng la thất thanh bên cạnh phá hỏng “A. . . . ”Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên kinh động mọi người.
7 Độc Cô Hàn ôm Hạ Tử Y đi về phía tẩm cung của mình. Trên đường đi, bọn hạ nhân đứng xếp hàng hai bên, không ai bảo ai, người nào người nấy đều đồng loạt cúi đầu bày tỏ tình yêu với đất mẹ thiêng liêng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn bao tử, bao tử nhìn xuống ruột non, ruột non nhìn đến nơi nào thì kệ thây nó, trong lòng không ngừng gào thét ngưỡng mộ cái đống bùi nhùi hoàng thượng đang vác trên người.
8 Ánh mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng ấm áp vào phòng, Hạ Tử Y chui ra từ trong chăn. Nàng ngây người nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt. Vết thương trên lồng ngực nhìn qua càng thể hiện nét nam tính của hắn.
9 “Làm gì mà không ăn? ” Độc Cô Hàn chống tay trái lên cằm, ánh mắt lười biếng nhìn về người bên cạnh đang chôn gương mặt đỏ như máu xuống đùi. Trong lương đình, trên bàn bày đầy thức ăn, chỉ có hai người ngồi.
10 Hôm nay, vết thương của Hoàng thượng đã chuyển biến rất tốt, lâm triều trở lại như trước. Giờ Mão canh ba, các vị đại thần đứng ở điện Sùng Khánh rực sáng đèn đuốc, chờ hoàng thượng giá lâm.
11 Phụ thân và ca ca đi đã lâu, Hạ Tử Y vẫn còn ngây ngốc đứng một chỗ, tâm hồn phiêu diêu tận đâu đâu, lời ca ca vẫn vang bên tai nàng “ Đây là dấu hôn.
12 Khi hai người bước đến Chiêu An điện, từ xa đã nghe thấy tiếng rống la cùng tiếng đập phá đồ đạc của Lăng Trang Dung truyền đến. Nàng ta rất tức giận, tức giận vô cùng, vô cùng tức giận.
13 Thái hậu sắc mặt không biểu cảm lướt qua đám người đang quỳ bên người. Sống trong hậu cung gần nửa đời người, chuyện đấu đá nào bà chưa từng thấy? Chỉ có điều.