181 Cực Dã sơn, thân núi quanh co nhìn như rất khó leo lên. Nhưng trên đỉnh núi lại như bình nguyên, bằng phẳng, rộng lớn. Võ lâm minh chủ phủ toạ trên đỉnh núi, mái ngói ngọc lưu ly.
182 Gió thổi phất phơ, mang đến cảm giác mát mẻ dìu dịu. Ngọn núi cao vời vợi, ánh mặt trời nhỏ vụn, vừa huyên náo lại vô cùng tĩnh lặng. Sở Ngự hằng đến trước ămtj Dạ Thần, đồng tử màu đen vào đôi mắt tím sâu thẳm nhìn nhau chăm chú.
183 “Chủ tử đã đến. ”Mọi người có mặt đang nghi hoặc về thân phận của người vừa đến, Vạn Oánh Chiêu liền quắc mắt đứng lên. Mắt to linh động loé ra ánh sáng trong trẻo hướng đến cỗ kiệu, bên cạnh nàng là Đông Phương Triết cùng Dạ Thàn cũng đứng lên đi theo, ánh mắt hiện lên cung kính, vui sướng.
184 “Võ lâm đại hội bắt đầu……”Bàn tay to của Sở Ngự Hằng giơ lên, làm cho những người đang huyên náo phía dưới chợt dại ra. Không ít thì nhiều, không ai dời mắt được Lãnh Loan Loan cung những con người xuất sắc bên cạnh nàng.
185 “Diệp Huyền…”Lãnh Loan Loan đứng lên, quần la màu lửa đỏ theo gió lay động. Dung nhan tuyệt mĩ, biểu tình lạnh nhạt. Nhìn nàng không khác gì tiên tử hạ phàm, lại còn giống như vị nữ vương tối cao được nhân gian chiếu cố.
186 “Cẩn thận…”Sở Ngự Hằng lời nói vừa ra khỏi miệng, bóng dáng lửa đỏ của Lãnh Loan Loan đã thoắt một cái bay vút lên. Phất tay áo dài một cái đỡ lấy ngân châm của Diệp Huyền, sau đó nhanh nhẹn hạ xuống, giơ tay áo ra.
187 “Các ngươi giết ta đi. Lão phu tuyệt không nhận vũ nhục của các ngươi. ” Diệp Huyền vừa nghe hai người muốn đối với chính mình phanh thây ngàn mảnh cũng nhịn không được run sợ.
188 Vạn Oánh Chiêu cừu rốt cục báo , giờ không còn gì vướng bận. Nàng cùng Đông Phương Triết cảm tình cũng từ từ thâm hậu, mà Đông Phương Bảo cũng không thể không có Đông Phương Triết.
189 “Thần ca ca…”Ánh mắt lơ đãng của thiếu nữ mắt đỏ chạm đến đôi mắt màu tím của Dạ thần, sửng sốt một hồi lại hiện lên một tia vui sướng, hướng đến Dạ Thần kêu.
190 “Đúng là ngươi, Thần ca ca. ”Gió theo cửa sổ từ ngoài thổi vào, đem theo mùi hoa sắc vi (*). Ánh sáng trong đôi mắt đỏ lấp lánh, bím tóc nhẹ lay động, bóng dáng xinh đẹp kích động định ôm lấy Dạ Thần, làn váy đủ màu bay lên, chuông bạc trên cổ kêu đinh đang, phát ra âm thanh tinh tuý.
191 “Mê La quốc, các ngươi biết không?”Lãnh Loan Loan chớp chớp mi, nghiêng mặt hỏi bọn người Dạ Thần. Gió nhấc lên tóc dài đen óng, quần la lửa đỏ rũ xuống.
192 Đồng tử mắt màu tím đưa lưng về phía mặt trời, sâu kín nhìn nàng, mang theo kiên định, cũng mang theo chút lên án. Môi mỏng hé ra, gằn từng chữ:“Ta-không-đi.
193 Phạch…Một con bồ câu đưa thư lông trắng như tuyết đậu trên cửa sổ của nhã gian. Mọi người sửng sốt, bồ câu này không phải là bồ câu đưa tin của chủ tử và Hoàng thượng sao?Dạ Thần xoay người, vươn tay.
194 Thân ảnh lửa đỏ đi về phía trước, cách mọi người vài bước chân. Thân ảnh xinh đẹp kinh diễm kia lộ ra vài phần bi thương, chỉ nghe nàng thản nhiên nói:“Nhũ mẫu đi rồi.
195 Lãnh Loan Loan nghiêng người nhìn quan tài của nhũ mẫu, bàn tay mềm cầm lấy một bông cúc bên quan tài. Nhẹ nhàng chạm vào, đóa hoa trắng như bông tuyết rơi xuống trên người nhũ nương.
196 “Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục. ”Lãnh Loan Loan lời nói vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng đờ. Lâm Kế Tục là nguyên lão hai triều, căn cơ vững chắc, đột nhiên vô duyên vô cớ mà xử tội hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
197 Mưa tạnh. Mặt đất bao phủ trong màn đêm. Vạn vật lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Gió đêm lành lạnh, lá cây lay động. Hơn mười bóng dáng theo tường lẻn vào phủ Tể tướng, màu áo đen lẫn trong màn đêm.
198 “Không, lão gia…”Lâm phu nhân hô to một tiếng, ngất lịm đi. “Phu nhân!!!!” Lâm Kế Tục nghiêng đầu nhìn lại, hét lớn. Sau đó quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan, hung hăng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giết hại cả nhà ta?” Ngoài cửa ánh lửa hừng hực, soi sáng một vùng trời.
199 Phủ Tể tướng trong một đêm đã bị diệt môn, ánh lửa rực sáng bầu trời. Máu, lửa giao nhau, đẹp lóa mắt. Một khối lượng lớn cáng được khiêng ra ngoài, đều là những thi thể cháy xém hoàn toàn, không thể nào nhận diện.
200 “Tam muội, ta là đại ca a. ”Lãnh Độc U thân hình nhoáng lên một cái, linh hoạt tránh khỏi công kích của bốn thiếu niên. Đồng thời trong lòng cũng cả kinh, không nghĩ đến bốn thiếu niên này thân thủ lại cường địa như vậy.