141 Đoàn người vào bàn, Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ ngồi cạnh nhau, nhóm Dạ Thần ngồi bên cạnh bọn họ. Diêu gia lão ngồi ngay ngắn ở ghế chủ, Diêu Phỉ Phỉ ngồi đối diện nhóm Lãnh Loan Loan.
142 Gió biển lồng lộng, bách hoa thơm ngát. Hương vị của biển tràn ngập trong không khí, ẩm ướt, mằn mặn. Viêm Nguyệt LâuBên ngoài lâu, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân tháng ba đẹp tuyệt.
143 Đông Phương bảoBầu trời ngàn dặm, gió thổi vào mặt. Khu kiến trúc lớn dưới ánh sáng tươi đẹp lóe ra ánh sáng ngọc, càng thể hiện khí thế uy nghiêm. Nhưng, bốn phía Đông Phương bảo đều tung bay màu khăn trắng, lại vô tình biến nơi uy nghiêm này thành chốn ai oán.
144 Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây. Lãnh Loan Loan dựa vào đùi Hiên Viên Dạ ngồi ở ghế nằm, hưởng thụ ánh dương ấm áp. Hoa cỏ lay động, gió xuân đưa tới hương hoa thơm ngát.
145 “Phỉ Phỉ không cầu độc chiếm công tử, nguyện cùng phu nhân cùng nhau hầu hạ công tử. ” Diêu Phỉ Phỉ vội vàng nói, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan biểu lộ khẩn cầu.
146 Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, một màu đen bao phủ toàn bộ bầu trời phồn hoa. Gió đêm thổi vội vã, màn rèm lay động, tiếng vang xôn xao giống như tiếng ác ma vẫy gọi.
147 “Cạch…”Chiếc ngọc bội bằng phỉ thuý trong suốt rơi trên nền đất, phát ra âm vang nhỏ. Vạn Oánh Chiêu nhanh chóng cúi người cẩn thận nhặt ngọc bội lên, xem xét kĩ càng, may quá, ngọc bội không sứt mẻ gì.
148 Kí kết khế ước với ác ma, tấm lòng sạch trong nay phủ đầy hắc ám. Đôi mắt sáng ngời như dòng suối trong veo nay tối tăm, làm người ta không thể tìm thấy chút ấm áp nào trong đó.
149 “Làm phiền lão bá, tiểu nữ là Diêu Phỉ Phỉ ở Mê Thành. ”Diêu Phỉ Phỉ tao nhã cúi người, mái tóc đen lướt nhẹ, mắt như đầy nước, vô cùng mềm mại mỹ lệ.
150 Đông Phương Bảo, Thư phòng. Cửa sổ mở lớn, mùi hoa tươi mát hòa tan mùi thơm trong thư phòng. Đông Phương Triết mặc Nguyệt Nha trường bào màu trắng, sắc mặt trầm ổn, ngồi ở bàn, cúi đầu đọc lại giấy tờ gì đó phụ thân giữ lại.
151 Một trận mưa to, không hề báo động trước đã rơi xuống. Gió lốc gào thét, cây cối lắc lư. Tia chớp xẹt qua phía chân trời, sấm sét ầm vang. Lãnh Loan Loan thở dài, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn phía trước có cái miếu thờ rách nát, bèn bay vút vào.
152 “Hắn là ta nhặt được. ”Lãnh Loan Loan thờ ơ một câu, chẳng những làm Dạ Hồn, Ảnh giật mình, ngay cả nam tử kia cũng giật mình. Nhưng, hắn lại cười khổ, hiện tại hình như hắn đúng là người của nữ tử cao cao tại thượng kia, nàng cứu mạng hắn, coi như nàng nhặt được hắn.
153 Trăng lên ngọn cây, những vì sao thưa thớt rải trên bầu trời, nháy ánh mắt, khiêu khích ánh huyền nguyệt. Bóng hình vàng nhạt được màn đêm che dấu, đi vào một quán trọ ở Mê Thành.
154 “Hóa ra là các ngươi. ”Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Triết tràn ngập thù hận, mấy người này là cao thủ số một số hai của Đông Phương Bảo. Hắn tự hỏi Đông Phương Bảo trước kia chưa từng bạc đãi họ, không ngờ họ chẳng những đi theo Chu Nghiêm Chính cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng phản bội Đông Phương Bảo, còn đuổi giết hắn, lúc trước đó vì họ tỏ ra đau khổ, hắn mới có thể ngã xuống vách núi đen.
155 Hiên Viên năm thứ mười, ngày hai mươi lăm tháng tư. Đệ nhất Thủ phủ tại Mê Thành – Diêu phủ – đột nhiên bị tra ra có hàng cấm, cũng tìm ra một phong thư là bằng chứng thông đồng với địch bán nước.
156 Màn đêm ập xuống, trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ. Hiên Viên Dạ, Ảnh, Dạ Thần, Dạ Hồn đều về tới phủ. Sau một ngày bôn ba, ai nấy cũng mỏi mệt. Sau khi tắm rửa xong thì quây quần bên bàn ăn.
157 Là lỗi của mình, là lỗi của mình sao?Chu Nghiêm Chính chạy không ngừng, cảnh sắc hai bên dạt qua người lão, mái tóc xô thành hai bên theo động tác, y phục màu xanh tung bay.
158 Năm ngày sauSau cơn mưa, không khí tươi mát vô cùng. Bầy trời như vừa được gột rửa, một cầu vồng vòng cung xinh đẹp giống như nối liền giữa hai bầu trời.
159 “Tại hạ Viêm Nguyệt Lâu Lâu chủ Tàn Nhất, không biết Tiểu thư xưng hô như thế nào?”Tàn vừa đứng đứng lên, chắp tay làm lễ với Lãnh Loan Loan. Nếu đã đồng ý kết giao bằng hữu, đương nhiên phải tự giới thiệu.
160 Chạng vạng, những rặng mây đỏ che kín bầu trời. Giống như một tấm chăn gấm rực rỡ vô biên vô hạn, trang điểm cả bầu trời trở nên tươi sáng mê người. Dạ Thần cùng Dạ Mị rốt cục đã trở lại, một thân phong trần, xem ra đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay.