101 Hiên Viên Dạ ban hôn cho Lãnh Bùi Viễn và Thượng Quan Lăng Tuyết, Bắc Bang nửa mừng nửa lo. Thượng Quan Minh muốn quay về Bắc Bang mang tin vui về, lúc này đã lên đường rời Thiên Diệu hoàng triều.
102 “Các ngươi muốn làm gì?”Nha nhi thét chói tai, hai tay liều mạng chống trả hai tên gia đinh, không cho phép bọn họ chạm vào Đế Na công chúa. Chết tiệt, người trên phố đều chết rồi sao? Thấy có người khi dễ hai thiếu nữ, cư nhiên không có một ai chịu ra tay tương trợ.
103 Đêm, vầng trăng tịch mịch nấp trong những đám mây. Bốn phía ảm đạm, gió đêm thổi nhẹ, cây cỏ lay động, rì rào, tựa như nơi quỷ mỵ thường lui tới. Một thân ảnh màu lam lướt qua thủ vệ, võ nghệ cao cường, nhắm thẳng Hậu cung mà đi.
104 “Ta không thích ngươi. ”Một câu, lại nhốt hắn vào hầm băng. Tứ chi cứng ngắc, giống như không còn cảm giác. Trong đầu, những lời này lặp đi lặp lại, mỗi một lần càng làm thần kinh hắn thêm đau đớn.
105 “Tổn thất nơi này, các ngươi đền như thế nào?”Thản nhiên một câu, lại làm hai nam tử xấu hổ. Đưa mắt nhìn, cái bàn bị vỡ thành nhiều mảnh, bình vỡ chén tan, tấm rèm bị xé tả tơi, như hoa tuyết tung bay ở trong phòng.
106 Ánh trăng sáng tỏ, soi sáng vạn vật mông lung. Một bóng người màu trắng từ Từ Ninh cung đi ra, gió đêm lay động, mái tóc tung bay. Trường bào màu trắng lay động, lá rụng tán loạn.
107 Phượng Nghi CungNgọn đèn đã tắt, cung điện lâm vào mảnh hắc ám. Gió đêm nhè nhẹ, hắc bào nhẹ nhàng lay động, tựa như một bàn tay đang đàn một khúc than.
108 Người nhiều việc vui tinh thần thích!Có được sự đáp lại tình yêu của Lãnh Loan Loan, quả thực khiến tâm tình Hiên Viên Dạ đạt đến điểm cao nhất. Con người luôn luôn thô bạo bất thường như hắn nay lại ngày ngày có một nụ cười ấm áp ngọt ngào trên khóe miệng.
109 Đêm, rất tĩnh lặng. Vầng trăng ló ra từ tầng mây dày, mông lung ngượng ngùng nở nụ cười. Gió, nhẹ nhàng lôi kéo hoa và cây nhảy múa, vô số ánh sao lẳng lặng làm bạn bên vầng trăng.
110 Con người có hai tay, thứ nhất, cụt một tay khó làm việc; thứ hai, không có tay không có đức hạnh. Bóng đêm sáng ngời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng tỏ, khắp nơi được trải một màu sáng bạc.
111 Nền kinh tế Hổ Khiếu quốc đột nhiên trượt dốc, dùng mọi biện pháp cũng không cách nào cứu hoãn được. Trọng quan của Dạ Liêu quốc bị giết, Hoàng đế tức giận lại không tìm ra hung thủ.
112 Giang sơn tươi đẹp, anh hùng khom lưng. Thiên Diệu rốt cục đã nhất thống Thiên hạ, Hiên Viên Dạ đã hoàn thành tâm nguyện, ngập đầy nhiệt huyết, bắt đầu xử lý mọi việc sau khi bốn bề thống nhất.
113 “Hoàng Hậu nương nương, giá lâm. ”Giọng nói kéo dài vang lên, thân ảnh Lãnh Loan Loan đã xuất hiện ở Ngự Thư Phòng. “Loan Loan, sao nàng lại tới đây?Hiên Viên Dạ ngẩng đầu từ một đống tấu chương, ánh mắt thâm thúy nhìn nữ tử thân mặc quần áo phiêu dật nguyệt nha cẩm bào thêu hoa mai.
114 “Khoan đã…”Lãnh Loan Loan giơ tay, để bách quan ở lại. Hiên Viên Dạ không rõ cho nên nhíu mày, bách quan cũng sửng sờ đứng tại chỗ, không rõ tiểu Hoàng Hậu này lại muốn làm gì? Vài quan viên đưa ánh mắt hướng Lãnh Bùi Viễn, đối phương lại đưa trở về bọn họ là một vẻ mặt lạnh lùng.
115 Huỷ bỏ Hậu cung, trước đó chưa từng có, mọi người khiếp sợ, Thái Hậu càng bởi vậy vậy mà bệnh không dậy nổi. Nhưng mặc kệ mọi người bàn tán như thế nào, phỏng đoán như thế nào, Hiên Viên Dạ vẫn hạ thánh chỉ phế Hậu cung như cũ.
116 “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương. ”Thu Tứ Dung mặc y phục màu trắng, cúi người, tư thái tao nhã. Tóc cài trâm giản dị, vẻ mặt đạm mạc. Đôi mắt thoáng sương, dung mạo tuyệt luân.
117 “Vương gia. ” Lãnh Loan Loan đoạt lấy lời của Hiên Viên Dạ, cười nhẹ với Hiên Viên Thiên, như lê hoa nở rộ. “Ngươi cảm thấy Tư chiêu nghi như thế nào?”Hiên Viên Thiên thiếu chút nữa say trong nụ cười của nàng, lại đúng lúc thanh tỉnh.
118 Ánh mặt trời làm bầu trời sáng lạn, vạn vật sáng lạn. Cơn gió nặng nề thổi. Đệ nhất đại tửu lâu dưới chân Thiên tử Thiên Diệu hoàng triều, mọi người uống rượu, bên người còn có gã sai vặt chuyên phục vụ quạt mát của tửu lâu.
119 Bình sinh không tương tưMới có thể tương tưNên sợ tương tưThân như mây bayTâm như tơ bayHơi thở mong manh…Khó được một ngày mưa. Mưa bụi như những sợi lông mao, như vô số tinh linh nhanh nhẹn nhảy múa.
120 Trăng đã treo trên ngọn cây, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió đêm thổi khe khẽ, hoa cỏ lay động. Tiếng côn trùng rả rích trong đêm, tạo nên những âm thanh thanh thúy.