121 “A!!!” Vạn Quyền Sinh kêu thảm thiết. “Cha, cha…” Vạn Oánh Chiêu nước mắt rơi như mưa, huơ kiếm cố gắng mang Vạn Quyền Sinh chạy trốn. Y phục hồng nhạt đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ thẫm, hai má bạch ngọc cũng bị vết máu phun lên tung toé.
122 Trong căn phòng màu trắng, nữ tử tỉnh lại. Thu mâu* thấy tấm rèm màu trắng, có chút hoảng hốt. Nàng đang ở đâu?(*ánh mắt như mùa thu, trong suốt, bằng phằng, chỉ đôi mắt đẹp)“Cô tỉnh rồi.
123 Những dãy cửa hàng, nhà cửa san sát nối tiếp nhau. Mặt đường rộng lớn, ngựa xe như nước. Một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi qua cửa thành, đánh xe là hai nam tử tuấn mỹ, lạnh lùng.
124 Đêm lạnh như nước, trăng sao mơ màng ngủ trong những đám mây mềm. Gió đêm nhè nhẹ, hoa cỏ trong đình viện lay động. Trong bụi cỏ, một loài côn trùng không biết tên chiêm chiếp xèo xèo.
125 “Nếu không thả thì như thế nào?”Giọng nói thờ ơ vang lên, Lãnh Loan Loan đứng lên, bàn tay mềm đưa tay lấy áo choàng màu đỏ một bên khoác ở trên người.
126 “A!!!”Tiếng kêu bén nhọn xé rách màn đêm trầm tĩnh. Nhưng tiếng hét này không phải phát ra từ uyên ương dâm đạo, bởi vì chúng sớm đã bị dọa ngây người.
127 “Người thật sự giúp ta sao?”Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan, hơi nước gợn trong đôi mắt trong suốt vì kinh ngạc, cũng vì hy vọng mà trở nên càng thêm sáng ngời.
128 Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không bóng mây. Nhưng mà, một gợn sóng vô hình bắt đầu lặng lẽ tràn ngập khắp La thành…Vô số những con người muôn hình muôn vẻ ra vào thành, giống như có đại sự gì sẽ xảy ra.
129 Viêm Nguyệt Lâu ở La thành. Địa thế kỳ lạ, trước tựa núi, sau giáp biển. Muốn tới Viêm Nguyệt Lâu, hoặc là phải vượt qua dãy núi trùng trùng, hoặc là đi thuyền theo biển mà vào.
130 Căn phòng to lớn được bao phủ bởi một màu lam đậm, một mảnh lạnh lùng. Cửa sổ rộng mở, nam tử đứng bên cửa sổ, gió biển thổi phất sợi tóc của hắn, hỗn độn tung bay.
131 “Ta muốn giết ngươi. ”Khi nam tử mặt sẹo bị dẫn tới, sự căm hận của Tiểu Chiêu như núi lửa đột nhiên bộc phát. Xoát một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm lóe lên trong ánh dương, phản xạ hàn khí lạnh lùng.
132 “Đủ. ”Tiên dung không biểu tình, thờ ơ một tiếng đã có lực lượng phá đá động trời. Không tự chủ được, tất cả mọi người thu hồi biểu tình. Ánh mặt trời sáng lạn, gió nhẹ cuốn theo vị mặn bể khơi.
133 Ảnh Tam đáng chết, đúng vậy. Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân xấu xí bị trói quỳ gối trên boong thuyền, hận ý trong nàng như nước biển cuồn cuộn không ngừng.
134 Ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót. Hoàng cung Thiên Diệu bị bao phủ trong một không khí âm trầm, giống như mùa đông đến sớm, tất cả mọi người đều co lại, như đang đi miếng băng mỏng.
135 Mê Thành hữu giai nhân, thanh thủy xuất phù dung. Nếu ngươi hỏi những lời này ở Mê Thành, người bị hỏi khẳng định sẽ cho ngươi một ánh mắt xem thường: Chuyện này cũng không biết, thật sự là kẻ quá ngu dốt.
136 Tháng ba thơm mùi hoa đào, khách thăm tiếc hương thơm. Mỗi năm một lần, màn mở đầu của lễ hội ngắm hoa đào lại vô cùng náo nhiệt tại Mê Thành. Bắt đầu từ năm ngoái, mọi người càng chờ mong lễ hội hoa đào.
137 Ngọn gió mát lạnh, ánh mặt trời chói chang. Hoa đào rơi xuống, mùi thơm ngát tràn ngập. Diêu Phỉ Phỉ đàn một khúc xong, tiếng vỗ tay nổi dậy. Vẻ mặt ai oán của nàng càng khiến các tài tuấn thương tiếc, càng yêu thích nàng hơn cả con người ngạo nghễ lạnh lùng trước kia.
138 Lơi lả xuyên mành bóng nguyệt xinh Xiêm y trút bỏ gợn thu tình Môi cười chúm chím buông màn mỏng Ngây ngất hoàng lan tỏa ngát mình……Cửu biệt gặp lại, ân ái càng sâu.
139 Ánh mặt trời dần dần lên cao, ngoài trời đã sáng. Gió nhẹ lay động, mùi hoa tràn ngập. Rõ ràng là một ngày ấm áp, vì sao lại cảm thấy như trời đông giá rét?Thân ảnh màu trắng đứng ở dưới tàng cây, y bào của y bị gió thổi bay lên, bóng dáng cô tịch, giống như y sẽ phải rời khỏi chốn phàm trần huyên náo này.
140 Diêu phủ ở khu phồn hoa nhất trong Mê Thành, mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường hồng, Diêu phủ có hương vị Giang Nam điển hình, bên trong phủ hoa cỏ sum suê, những ao hồ, hòn non bộ nối tiếp nhau, hành lang trạm trổ, những mái đình con con tinh xảo mà hoa lệ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Đô Thị
Số chương: 50