161 Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hương hoa tràn ngập. Một chiếc xe ngựa hoa lệ đứng ở bên ngoài Đông Phương Bảo, rèm xe màu lửa phập phồng theo gió, lay động thành độ cong xinh đẹp.
162 ”Tiểu Chiêu, đem tín hàm của ngươi lấy ra nữa đi” Lãnh Loan Loan nhướn mày, thản nhiên nói với Vạn Oánh Chiêu. Đến tột cùng là đúng hay sai, ngay bây giờ liền rõ.
163 “Hừ. . ” Vạn Oánh Chiêu đoạt lại tín hàm trên tay bọn họ, nhìn hai người bối rối liền trưng một biểu tình lạnh lùng cười nói: “Là ta oan uổng hắn?”Ánh mắt phiếm hồng, trong lòng hận ý như sóng cuộn mãnh liệt, liên miên không dứt.
164 Hắn sao lại có thể là vị hôn phu của nàng?Vạn Oánh Chiêu bôn chạy, nhất quyết không tin chuyện thực là như thế. Rõ ràng hắn chính là chau trai của kẻ thù nàng, rõ ràng chính mình cùng hắn bất quá là hai người xa lạ.
165 Tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm. Nàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, hắn lại không hay không biết…Phải chăng là ông trời cố tình trêu ngươi hắn?=== ===Nam tử mặc Nguyệt nha trương bào đeo một chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa khuôn mặt, mái tóc được cột hờ , màu đen dài tung bay theo mỗi bước chân, con người màu nâu hiện ra ánh nhìn thản nhiên.
166 Hồng y nữ tử đến cùng cũng không để lại danh tính, phất khẽ tay áo rời đi. Một sự buồn bã khó hiểu quanh quẩn theo Tàn Nhất trở về Viêm Nguyệt Lâu. Cho Hắc Nghiên lui ra, hắn đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sóng nước mênh mông vô bờ bên ngoài.
167 Có lẽ là bị lời nói của Đông Phương Triết đả động, lại có lẽ vì bản thân nàng vốn là tồn tại tình cảm nhất định với hắn, tóm lại, hai người xem như giải hòa.
168 Ba ngày sau…Mưa nhiều ngày hẳn sẽ quang, quang nhiều ngày ắt là mưa. Sau những ngày nắng ấm, cơn mưa phùn kéo dài đổ xuống. Hiên Viên Dạ nhận được văn kiện khẩn cấp của Hiên Viên Trù đưa tới, cùng Ảnh xuất môn.
169 Vì sao lại là lão?Trong đôi mắt sáng nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi lại phục hồi sự bình tĩnh. Gương mặt không một chút biểu cảm.
170 Chu môn hùng sư, ngói xanh hồng trụ. (*mãnh sư gác cổng lớn, trụ đỏ chống ngói xanh)Thân ảnh màu lửa đỏ xuất hiện ở tiền viện, bốn thiếu niên áo trắng bay vút tiến lên.
171 Đêm, một mảnh tối tăm. Vạn vận trong trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió phất phơ, nhánh cây lay động, đánh vào nhau nghe xào xạt. Hơn mười bóng dáng màu đen từ trên nóc nhà bay vút nhanh như tia chớp, thừa dịp đêm tối ẩn mình, bí mật tiến đến các phân điểm của Viêm Nguyệt Lâu.
172 “Rất đơn giản. ” Lãnh loan loan nhẹ nhàng cười, xinh đẹp như đoá hoa mùa xuân chớm nở, lại mang theo một cỗ ngạo nghễ không che giấu được. “Loan Nguyệt Lâu là của ta.
173 “Cược như thế nào? Tiền đặt cược tính ra sao?” Sau khi lấy lại tinh thần, Tàn Nhất hứng thú nhướng mày. “Lâu chủ…”“…”Người của Viêm Nguyệt Lâu vừa nghe Tàn Nhất chẳng những không báo thù, giờ lại còn muốn cược một câu đố với chủ tử Loan Nguyệt Lâu thì đều âm thầm lo lắng.
174 Y theo tiền đặt cược, Viêm Nguyệt Lâu nhập vào làm môn hạ của Loan Nguyệt Lâu, từ nay về sau trên giang hồ không còn Viêm Nguyệt Lâu nữa, Loan Nguyệt Lâu độc tôn, giang hồ phong ba một mảnh.
175 “Cậu. ”Đông Phương Triết một tiếng kêu cậu, như một tiếng sấm làm người trong phòng chết lặng. Không đợi hắn tiến lên thăm hỏi bệnh tình của lão nhân đang nằm trên giường, Vạn Oánh Chiêu đã kêu lên trước:“Người đó là cậu ngươi?”Nếu là lão nhân nằm trên giường đó đúng là cậu của Đông Phương Triết, nhưng vậy chẳng phái cũng chính là hung thủ diệt Vạn gia trang, là cừu nhân của nàng hay sao? Hai tròng mắt linh động bị hận ý bao phủ, nàng nhìn chằm chằm Đông Phương Triết, đợi đáp án của hăn.
176 “Bà ta đúng là nương của ngươi, ha ha ha……”Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý rõ ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương.
177 “Điều hắn nói là thật. ”Không biết sau bao lâu, Tăng Duyên Dật tự nhiên đã tỉnh táo trở lại, quay đầu sang, mắt nhìn mọi người. Đôi môi thâm đen nứt nẻ mở miệng, nói có chút khó khăn.
178 “Vài năm sau, chúng ta lại gạt gia đình, gặp nhau ở khách điếm. Nhưng là đêm đó Uyển Nương lại nói với ta rằng nàng đã có con của ta, lúc ấy làm ta thật sự rất vui vẻ.
179 “Không cần. ”Lãnh Loan Loan thờ ơ nói. Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay đã như một cú đánh thật mạnh vào Tàn Nhất. Là người ngoài đến an ủi, không bằng để cho hắn bình tĩnh mà suy ngẫm lại.
180 Thời gian trôi qua, nháy mắt đã vào đầu hạ. Ao nước trong vắt, phản chiếu hoa lá cùng đình viện mờ mờ ảo ảo. Sắc hoa diễm lệ loá mắt, màu đỏ rực rỡ, tuyết trắng thuần khiết, phấn hồng tao nhã, màu vàng kiêu sa…Một gốc cây chu toả hương thơm thanh u, làm cho cảnh sắc thêm đẹp.