201 Bởi vì hung thủ huynh muốn tìm chính là ta. ”Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, con ngươi đen thăm thẳm nhìn thẳng vào LãnhĐộcU. Gió theo cửa sổ phất phơ thổi tóc nàng bay bay, trong mắt hàm chứa lạnh nhạt.
202 Ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu vào cửa sổ , không khí tràn ngập mùi thơm ngát. Mảnh lụa trên giường màu trắng theo gió lay động, nhấc lên một góc. Lãnh Loan Loan xốc lên màn giường , tơ lụa màu trắng chế thành áo lót mềm nhẹ bao vây ở trên người, đem dáng người phụ trợ càng thêm linh lung.
203 “Ta muốn cùng Thần ca ca trở về. ”Minh Thuần Phi vừa nghe Lãnh Loan Loan đồng ý ình rời đi, rất là vui vẻ. Nhưng mục đích từ đầu của nàng đến đây chủ yếu là tìm được Thần ca ca về Mê La quốc cùng nàng, giải bỏ tâm bệnh cho cô cô.
204 “Được, thỉnh các vị dẫn đường. ”Tuy rằng không rõ kẻ bí ẩn kia là bạn hay thù, nhưng hắn biết Thuần Phi. Núi đao biển lửa, bọn họ chỉ có cách xông lên, đến đâu hay đến đó mà thôi.
205 “Ta tên là Dạ Thần. ”Dạ Thần thản nhiên nhìn hai nam tử đang kích động, đôi mắt tím sâu kín, nhìn không ra cảm xúc gì. Bọn họ chính là thân nhân của hắn đã thất lạc nhiều năm, nhưng đôi với bọn họ hắn một chút tình cảm cũng không có, chỉ như những người xa lạ mà thôi.
206 Thiên Diệu hoàng cungÁnh mặt trời vẫn thờ ơ rơi trên phiến ngói lưu ly, ánh lên một ánh sáng nhu hòa. Tại thiên điện của Từ Trữ cung, một đám cung nữ thái giám đi tới đi lui tất bật.
207 Trong phòng hoa lệ, nồng đậm mùi máu tươi tràn ngập. Trên giường ngà voi tinh sảo, Thu Tứ Dung đang nằm ở bên trên rên rỉ yếu ớt. Tóc đen hỗn độn rối tung trên gối, hé ra gương mặt trái xoan xinh đẹp trắng bệch không có một tia huyết sắc.
208 Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung đã trợn mắt kinh hãi. Đứa nhỏ cư nhiên là lấy ra trực tiếp từ trong bụng, nhưng mà chỉ cần bình an là tốt rồi.
209 Vương phi khó sinh, hoàng hậu cứu đỡ. Hiên Viên Húc sinh ra, thế nhân lại biết thêm một mặt thần kỳ của Hoàng Hậu Lãnh Loan Loan. Mà nhân vật chính của chuyện này lại đang trên đường rời khỏi hoàng cung Thiên Diệu, cùng đoàn người Minh Thuần Phi đi đến Mê La quốc.
210 Hắn, là đang đố kỵ, là đang ghen rồi. Lãnh Loan Loan mím môi, không trả lời. Đôi mắt sáng không bỏ lỡ tia ghen tuông lo lắng xẹt qua trong đôi mắt tím kia.
211 Ánh mặt trời loá mắt, hoa bảy màu, loài hoa mà chỉ ở Mê La quốc mới có, nở rộ rực rỡ trên khắp con đường đến Hoàng thành, mùi hương thanh nhã tỏa ra trong không khí.
212 “Đi qua đi, thân thể của bà ấy không thể chống đỡ lâu đâu. ”Đôi mắt đen của Lãnh Loan Loan liếc nhìn Mê La quốc Hoàng Hậu đang lệ nóng từng dòng, thản nhiên nói với Dạ Thần.
213 “Chủ tử, xin người cứu bà ấy. ”Đôi mắt tím chân thành nhìn Lãnh Loan Loan, gằn từng chữ. Trường bào màu trắng, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. Hắn muốn cứu bà ấy, muốn thấy vị Hoàng Hậu ôn nhu, dịu dàng, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương này sống khỏe mạnh.
214 “Mẫu hậu, phụ hoàng. ” Hai tiếng lạ lẫmMột tiếng mẫu hậu, phụ hoàng, tựa như đá tảng cũng tan ra, ngàn tầng mây cũng hóa không khí. Anh Diệp Vũ, Minh Y Nhu kích động , mắt ngập nước, không biết phải nói gì.
215 “Chủ tử, ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người không?”Dạ Thần nhìn nàng, rõ ràng là một nam tử anh khí ngất trời, trong đôi mắt tím biếc lại hiện rõ vẻ bất an lo lắng, chưa đựng cả mong chờ, giống như đang đợi chủ tọa tuyên án, phán quyết tương lai vận mệnh của mình.
216 Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót. Trong Càn Khôn cung, Minh Y Nhu mặc áo mỏng màu trắng nằm dựa lên thành giường, khuôn miệng cười khẽ, mặc dù sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
217 “ “Tên của hắn có phải chăng là Lãnh Đình Dực?Tuy rằng là hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định. Lãnh Loan Loan xác định người mà Anh Diệp Vũ Đồng nói đến kia chính là lão ba của nàng, Lãnh Đình Dực.
218 “Khởi bẩm tướng quân, nam tử này dám xông vào thành. ” Tướng sĩ cầm đầu hai tay ôm quyền, liếc mắt nhìn nam tử kia, trả lời. “Vậy à…” Lãnh Bùi Viễn nhíu nhíu mày kiếm, ánh mắt lợi hại chống lại khí thế của nam tử kia.
219 Đêm tĩnh lặng, gió lạnh quất vào rát mặt. Một gian khách điếm trên lầu hai. Ngọn đèn leo lét mờ mờ ảo ảo, cửa sổ dán giấy trắng in bóng mấy người đang ngồi.
220 “Cái gì? Thần, con phải đi?”Minh Y Nhu nửa dựa đầu vào giường, nhìn Dạ Thần không tự chủ được kêu lên. Khuôn mặt trắng nhợt vì kích động mà nhiễm hồng, hai gò má như hai áng mây tía đỏ.