221 “Là ngươi à. ”Lãnh Loan Loan mím môi anh đào, không nghĩ đến trong tình huống này lại gặp lại Tàn Nhất. Gió lùa qua mái tóc hắn, phất phơ trên mặt nạ màu bạc lóe ra ánh mặt trời.
222 Trăng treo ngọn cây, gió thưa thớt lượn là qua từng kẽ lá, hương hoa thoang thoảng mùi sương đêm. Ngự thư phòng. Ánh trăng bàng bạc hé qua khung cửa sổ, in một mảnh sáng trên nền đất.
223 Trên giường, một nam một nữ quấn quít nhau ngủ say sưa. Dấu hôn màu đỏ, dấu móng tay cào in trên lưng, gối chăn hỗn độn, có thể thấy được đêm quan hẳn là rất kịch liệt.
224 “Bãi giá Từ Trữ cung. ”Hiên Viên Dạ đưa tay phất áo, u ám đi ra ngoài. Hứa Mậu lật đật theo sau, ngầm lắc lắc đầu, Thái Hậu ơi Thái Hậu, lần này người thật sự làm cho Hoàng Thượng phát hỏa rồi, chỉ sợ lần này đoạn tuyệt quan hệ chớ chẳng chơi.
225 Thái dương dần xuất hiện, tia nắng ấm áp từ từ lan ra, cười meo meo nhìn chăm chú vào hạ thế. Ngoài cửa khách sạn ,một chiếc xe ngựa tinh ảo xuất hiện.
226 “Cha --”Lãnh Loan Loan gọi một tiếng “cha” , Lãnh Đình Dực liền ngây ngẩn cả người, một đôi đôi mắt thâm thúy nhìn nàng lóe ra quang mang không thể tin.
227 “Tướng quân phụ thân. ”Lãnh Loan Loan nhìn biểu tình thất vọng của Lãnh Bùi Xa , có chút không đành lòng. Nhưng sự thật thật là như thế, nàng cũng không tưởng vĩnh viễn gạt hắn, có lẽ nếu không có cha tìm đến, nàng hội tiếp tục làm Loan Loan của hắn.
228 Hoàng cungNgói lưu ly bị ánh mặt trời chiếu rọi chiết xạ ánh sáng ngọc loá mắt, bích trụ, hồng tường, hoa lệ hùng vĩ, lại lộ ra hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
229 “Loan Loan, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”Lời nói của Hiên Viên Dạ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, làm Lãnh Loan Loan sửng sốt. Sợi tóc màu đen nhẹ nhàng mà tung bay tùy ý, sắc trời sẫm dần, ngoài cửa sổ ánh sáng có chút mờ đi, chích dư lưu đầy trời ánh sáng ngọc dư quang ghi lại lúc trước huyến lệ.
230 Buổi tối ở biên cảnhBầu trời không xanh thẳm, mây trắng khôn cùngMặt trời vừa buông xuống, mặt cỏ vô tận, lục sâu kín , từng đàn cừu chậm rãi chuyển động trên thảo nguyên.
231 Tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng bức, ngay cả gió thổi qua cũng có độ ấm. Trong tướng quân phủ , đình viện hoa mộc đón chước dương giận làm ra vẻ.
232 Vùng ngoại ô Thiên DiệuMột ngôi làng cổ, suối nước trong suốt từ bên cạnh uốn lượn chảy qua. Gió thổi phất , lá cây sàn sạt rung động. Một chiếc xe ngựa tinh xảo hoa lệ từ bên kia chậm rãi chạy tới, đứng ở trên một bãi cỏ trống không.
233 Ánh nắng chiều ánh đầy trời, hồng như lửa, ánh sáng sáng như ngọc, đan vào lẫn nhau, buộc vòng quanh như một mảnh gấm vóc diễm lệ. “Trẫm muốn gặp Loan Loan.
234 Gió , vù vù thổi qua; Lá cây, sàn sạt rung động. Ánh mặt trời mang theo hơi ấm rơi khắp nơi trên mặt đấtLãnh Loan Loan tao nhã đi lên xe ngựa,trong nháy mắt tiến vào trong xe , quay đầu lạnh lùng nhìn mấy người phía sau liếc mắt một cái ,trong chớp mắt bọn họ liền biến mất ở ngoài cửa xeDạ Thần, Dạ Hồn tay áo tung bay, bay vọt lên xe ngựa.
235 Thu Tứ Dung quần áo hồng nhạt , sắc mặt hồng nhuận, ôm con đứng ở một bên, quan sát Hiên Viên Trù đang vẽ. Trang giấy tuyên thành màu trắng theo động tác của hắn liền xuất hiện một bức tranh thủy mặc khí thế Hắn cúi đầu xuống , sợi tóc màu đen rơi xuống,gương mặt tuấn mỹ , ánh mắt như nam châm đem nàng hấp dẫn thật sâu.
236 Gió nhẹ quất vào mặt, hoa rơi nhè nhẹThân ảnh màu lam đi vào trong phòng, ngẩn người. Căn phòng quen thuộc, bóng người quen thuộc, vấn đề là người này hiện tại không nên ở chỗ này a“Ngươi như thế nào ở trong này?”Đôi mắt tĩnh lặng nhìn nam tử áo đen trong phòng, tay cầm khăn lau chà khắp nơi trong phòng.
237 “Minh chủ, gần đây sơn tặc Ly sơn thường xuyên, quấy nhiễu các tiểu thương đi qua, khiến lòng người bất an, người xem chuyện này phải giải quyết như thế nào?”Một nam tử trung niêm bặc một bộ cẩm y màu đen ngồi ở phía đưới bên trái trong đại sảnh chắp tay hướng tới Sở Ngự Hằng bẩm báo.
238 “Ta muốn uống nước. ”“Ta muốn tản bộ. ”“Ta muốn đọc sách. ”“. . . . . . ”Trong tướng quân phủ, tất cả mọi người đã có thói quen tam tiểu thư đối với hoàng đế uống đến uống đi.
239 Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần hai mặt nhìn nhau, nhìn thiếu niên bất quá mười tám mười chín, lại có thể vô thanh vô tức tới gần bọn họ, có thể thấy được thân thủ hắn cũng bất phàm.
240 “Ta là Lãnh Địch U. ”Lời nói của thiếu niên khiến cho đám người Hiên Viện Dạ bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai hắn là đứa con của Lãnh Bùi Xa nhưng không ở nhà từ nhỏ.