1 Ưm, đau đầu quá!Tiết Lạc nhắm chặt hai mắt, đưa tay ôm lấy đầu đau như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô nỗ lực hít vào rồi lại thở ra trên dưới mười lần mới dám mở mắt.
2 Tiết Lạc nằm vật ra giường, kéo chiếc chăn mềm mại của bệnh viện phủ lên đầu. Bây giờ đầu óc cô rất loạn, không tài nào bình tĩnh được. Đúng là Tiết Lạc rất thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết xuyên không cũng có cày qua không ít bộ.
3 " Hả?"Tiết Lạc ngơ ngác bật ra một tiếng. Nói ra xong mặt liền đỏ bừng bừng. Không biết là vì ngại ngùng hay là tức giận, liếc mắt nhìn Âu Thần Dương một cái giống như mang theo lửa nóng.
4 Tiết Lạc ngồi chổm hổm trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, vẻ mặt ngu đến không thể nào ngu hơn. Chung quy, cô vẫn chưa thể nào tiếp nhận sự thật này.
5 " Dương nói cô thay đổi, tôi không tin, quả nhiên không thể tin!"Tiết Lạc tiếp tục ngẩn người, cô theo bản năng liếc mắt xuống nhìn tấm bảng tên trên ngực áo blouse trắng muốt.
6 Sau ngày gặp phải Thẩm Dật Phàm, Tiết Lạc vẫn luôn bị kẹp trong cảm giác tinh thần treo cao, không một phút được lơi lỏng. Cô luôn phải đề cao phòng ngừa việc anh ta sẽ đột ngột lao vào phòng đem cô đi giết người diệt khẩu.
7 Người đàn ông vừa đến tuổi mới khoảng trên bốn mươi. Độ tuổi được cho là xuân mãn nhất của một người đàn ông, được dung hợp bởi độ chín chắn, thành thục đạt đến mức chín muồi.
8 Chiếc siêu xe Ferrari đỗ xịch trước cổng một căn biệt thự vô cùng sang trọng. Một phụ nữ trung niên tiến lên mở cửa xe, theo sau còn có bốn người mặc trang phục nữ hầu vô cùng lịch sự, tao nhã.
9 " Chị. . . "Một thứ âm thanh nhão nhẹt, mềm yếu vang lên khiến Tiết Lạc không khỏi rùng mình. Cô bị doạ đến mức suýt nữa từ trên tảng đá rơi xuống đất.
10 Tiết Lạc đi vào nhà liền được Vân quản gia dẫn lên phòng. Sau khi Vân quản gia biết tiểu thư bị mất trí nhớ từ miệng của phu nhân, bà luôn luôn dùng ánh mắt đau lòng, thương cảm chiếu về phía cô.
11 " Ba, mẹ, Lạc Lạc vào được hay không?"Tiết Lạc gõ cửa, nhỏ nhẹ gọi một tiếng. Chờ đến khi bên trong ứng thanh đồng ý mới ló đầu vào. Trước hết là tặng ba Tiết, mẹ Tiết một nụ cười chào buổi sáng vô cùng rạng rỡ.
12 Tiết Lạc đứng giữa gara, mắt trợn tròn nhìn một dãy xe trước mặt, lại nhìn xuống chiếc chìa khoá trên tay mình. Cô bắt đầu cảm thấy có một loại rối rắm không thể nào nói được thành lời.
13 " Tiết tiểu thư, chính là nơi này!"Nữ nhân viên mặc dù vẫn còn e dè với hành động vừa nãy của Tiết Lạc. Nhưng vẫn rất chuyên nghiệp đưa cô qua từng khu, vừa đi vừa nói vài câu giao tiếp nho nhỏ về thời trang.
14 Vòng tay rắn chắc hữu lực của người đàn ông đem Tiết Lạc ôm ghì vào trong ngực. Cố Nguyên Phong cúi đầu, ở bên tai cô lưu lại từng đợt khí nóng. Cố Nguyên Phong cao hơn Tiết Lạc hẳn một cái đầu.
15 Tiết Lạc lái xe trở về nhà. Vừa đi vừa âm thầm mắng nhiếc mười tám đời tổ tông của Cố Nguyên Phong. Cô thật không chấp nhận được, bản thân mình sống đến hai bảy năm, lần đầu tiên bị người ta ăn đậu hủ.
16 Tiết Lạc nằm trong vòng tay rộng rãi của Âu Thần Dương đầu tiên là cảm thấy ấm áp. Nhưng sau đó rất nhanh thì cô lại có cảm giác khó thở. Cô trợn trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
17 Một đoạn thời gian sau khi Tiết Lạc đưa số điện thoại cho Âu Thần Dương, ban đầu quả thật rất yên tĩnh. Nhưng qua đến mấy ngày sau thì cô lại nhận ra bản thân mình gây ra đại hoạ.
18 " Không cần đuổi! Tôi đã lên tới đây rồi!"Giọng nói đàn ông âm trầm đột ngột vang lên không những doạ cho Tiết Lạc sợ hãi nhảy dựng lên, mà còn khiến Đông Phương Linh vô cùng lo lắng.
19 " Anh rốt cuộc đến đây làm cái gì?"Tiết Lạc ngồi phịch xuống sô pha. Từ tốn nâng tay lên nhìn các móng tay được cắt sửa tỉ mĩ cũng không nguyện ý nhìn Thẩm Dật Phàm nhiều hơn một lần.
20 " Lạc Lạc, con thật sự có thể đi học rồi sao?"Mẹ Tiết một bên vừa cắt thịt hun khói cho vào đĩa của Tiết Lạc. Một bên lại dùng ánh mắt quan tâm hỏi cô.