761 “Ngươi đừng khẩn trương như vậy, nói cho ngươi biết một chuyện có thật, nhìn chung Yến quốc hoàng thất, huynh đệ thật sự của ta chỉ có một, cũng không có người nào có lương tâm như hắn, hiểu chuyện như hắn, vì đối phương mà suy nghĩ…” Nhan Dung hoàn toàn quên mất muốn nói gì, lải nhải nói không dứt.
762 “Vậy đi thôi. ” Nhan Dung rất sảng khoái, đứng lên vỗ vỗ bụi ở mông. Vân Diễm trong lòng buông lỏng, lập tức giật xuống trên mặt miếng vải đen, cúi đầu đi theo phía sau Nhan Dung, vòng qua chằng chịt vườn hoa, sắp tới đại môn thông đến nội viện, Nhan Dung lại dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác rất chân thành hỏi, “Các hạ, ngươi mới vừa rồi đáp ứng cấp cho ta hai bình Lê Hoa tửu, mỗi bình trăm cân thật không?”Chết tiệt, nhà hắn ủ rượu tiệc cưới sao mà cần trăm cân một bình, trăm cân là ủ bình to như một bể cá à.
763 Vân Diễm sắc mặt đen thui cùng bóng đêm như hòa làm một thể, bây giờ tuy không có miếng vải đen che mặt, nhưng người khác cũng nhìn không ra trên mặt của hắn có màu sắc khác.
764 Nhan Dung sao lại không biết Vân Diễm muốn gặp người nào. Bất quá vì để phối hợp, hắn cũng phải giả ra vẻ mặt dị thường kinh ngạc, “Ngươi muốn gặp đệ muội? Các hạ, có chuyện ta phải giải thích cho ngươi hiểu, đương kim hoàng đế Yến quốc ngươi đã nhìn thấy, chính là Nhan Hi lúc ban ngày đã cùng ngươi đánh một trận khí thế ngất trời, người ngươi chính là Đào Tiểu Vi – thê tử kết tóc của bệ hạ, là chính thất cưới hỏi đàng hoàng cũng đã lạy thiên địa, mặc dù bây giờ chưa có danh hiệu, nhưng vẫn còn được gọi là Duệ vương phi, nhưng tính ra lại không thua gì thân phận Đế hậu.
765 Nhan Dung bỗng nhiên có chút đau lòng, có lẽ là bởi vì Vân Diễm giờ phút này vẻ mặt quá mức bi thương, khóe mắt ẩn ẩn nước mắt, cả thân thể cũng cứng ngắc, chỉ ngây ngốc ở trên địa bàn ‘Địch quân’ để xuống hết thảy phòng bị.
766 Đưa mắt nhìn bóng lưng Vân Diễm đi xa, thân hình lảo đảo, vết thương cũ chưa lành, lại vừa ẩn núp cơ hồ suốt cả đêm, vết thương vỡ toang, máu chảy ướt cả xiêm y.
767 Nhan Dung ưu tư rồi trịnh trọng gật đầu, “Tiểu Đồng ngoan, nàng nói vô cùng đúng, sau này ta sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác như vậy, nếu như tình cờ gặp trên đường, ta liền đi chỗ khác trốn, ta bảo đảm cùng nàng và Noãn nhi.
768 Hôm sau. Trên điện Kim Loan, tất cả các quan lại đều chúc mừng hoàng đế có hoàng tử. Nhan Hi khó có được vẻ mặt ôn hoà, hớn hở tiếp nhận. Thừa dịp Hoàng thượng tâm tình không tệ, đã có đại thần nói lên ý xin bệ hạ về lại hoàng cung, Duệ vương phủ đã mấy lần gặp thích khách, một nửa trong số đó đúng là vì an toàn của Nhan Hi mà suy nghĩ, còn một nửa khác quả thật cũng tồn tại tư tâm, mắt thấy bệ hạ đã có hài tử, nếu lại không chịu hồi cung, vậy thì những nữ tử thanh xuân bọn họ đã chuẩn bị coi như không có cơ hội.
769 Lại là bộ dạng này. Cơ hồ mỗi lần đều được biểu diễn một phen tiết mục vì dân vì nước mà dốc hết tâm huyết. Nhan Hi chậm rãi mở ra mắt lạnh hẹp dài tà nịnh, quét nhìn một vòng, không người nào dám cùng hắn nhìn thẳng, mọi người ai cũng cúi thấp đầu, quật cường cố thẳng sống lưng cùng hắn ngoan cố chống lại.
770 Lễ bộ thượng thư ngại nhìn ánh mắt hung lệ chằm chằm của Thừa tướng liền đứng ra chắp tay nói, “Bệ hạ ngày sau tất nhiên nhiều con nhiều phúc, Quý vương gia nói không phải không có lý.
771 Tra?Đi điều tra sao!Điều tra như thế nào thì kết quả cũng giống nhau. Ngày đó, khi Nhan Hi thừa kế ngôi vị hoàng đế, tên Đào Tiểu Vi cũng đã được đưa vào bộ lễ cục, sách hậu cung ở tờ thứ nhất ghi lại chính là lai lịch cặn kẽ của Đế hậu, dưới cùng còn có ngọc tỷ của hoàng đế cùng phượng ấn của hoàng hậu chứng minh, quyết định không thể là giả được.
772 Không có ý kiến? Vậy thì thi hành. Không có gì cần nói? Vậy thì bãi triều. Hoàng đế, có lẽ nên như thế, thỉnh thoảng không lọt dấu vết đi trước quần thần một lần, mới có thể nhắc nhở hạng người vênh váo cùng tồn tại dã tâm, bằng không họ sẽ quên rồi trên đỉnh đầu còn có một ánh mắt hiểu rõ thế sự, không có lúc nào là không ngó chừng bọn họ.
773 Nhưng không gian sinh tồn của Quý Hỉ dù sao vẫn là ở bên trong hậu cung, Nhan Hi không thích hắn thiếp thân hầu hạ, đem hắn lưu lại trong cung chiếu cố một đám nữ nhân….
774 Đào Tiểu Vi tâm lại mềm, không lay chuyển được mọi người, không thể làm gì khác hơn là rụt chân về, rầu rĩ nhìn màn treo trên giường mà ngẩn người. Không thể tắm, không thể gội đầu tóc, không thể rửa chân, ngay cả gương mặt cũng chỉ là dùng khăn thấm nước nóng lau qua một lần.
775 “Nô tỳ biết, nương nương là nhớ Gia. ” Thiên Đồng che miệng lại cười trộm, đem màn trướng vén lên tốt, rồi để cho nàng có thể thoải mái ngồi một hồi. Một câu nói điểm trúng huyệt người nào đó, không sai, tính khí khác thường, phiền muộn, muốn nổi giận, tất cả cảm xúc không vui đều bởi vì rất nhiều ngày nàng chưa từng gặp phu quân.
776 Nhan Hi là nhất tâm nhị dụng, thấy Quý Hỉ đứng đó cổ họng khọt khẹt hồi lâu nói không ra lời, hắn cũng rất có kiên nhẫn chờ, tuyệt không hỏi tới nửa câu.
777 Cửa phòng không đóng, Thiên Đồng vừa đi vào sân, Nhan Hi liền xa xa đã nhìn thấy, đó là thiếp thân nha hoàn của Đào Tiểu Vi, không có chuyện gì bình thường sẽ không rời đi.
778 Đào Tiểu Vi hung hăn ôm mặt hắn, không cho phép hắn tìm bất kỳ cớ gì, quy củ ở cử hết cái này đến cái kia thật nhiều muốn chết, phần lớn không có căn cứ, là từ xưa truyền xuống, không có bất kỳ nguyên do gì phải tuân thủ.
779 Vân Diễm đi tới Kim Loan bảo điện, chính thức lấy thân phận giáo chủ quốc giáo của Lỗ quốc bái kiến Yến quốc hoàng đế Nhan Hi. Vì hiển thị rằng đại Yến quốc rất phong độ phóng khoáng, Nhan Hi đặc biệt miễn đi lễ quỳ lạy cho Vân Diễm, chấp thuận hắn chỉ ôm quyền hành lễ.
780 Vân Diễm liếc nhìn bóng dáng biến mất ở cửa điện, trên môi nổi lên nụ cười lạnh. Hắn không có gấp gáp rời đi, hơn nữa cũng không lộ ra thần sắc không vui, tiếp túc ăn uống, híp mắt thưởng thức màn múa diễm lệ của các vũ cơ ở trước mắt, tiếp nhận quần thần khen tặng cùng một loạt rượu mời, chỉ cần người nào có chức phần hắn liền một mực tươi cười đón chào, tuyệt không cự tuyệt.