721 “Ngươi đang suy tính cái gì?” Nhan Hi ngồi trở lại ghế của mình, thuận tay quơ lấy một quyển sách lúc trước chưa xem xong, thu hồi ánh mắt chăm chú trên người Ngô Hổ Thước.
722 Co rúm rụt lại đầu, dập đầu như trống bỏi, “Không có… Không ai nói cho… Thảo dân… Thảo dân tính ra. ”Thật là đáng sợ, Nhan Hi vừa động giận, từ mi tâm của hắn bắn ra ra một ánh mắt mãnh liệt, gắn vào trên người Ngô Hổ Thước, trong nháy mắt đó hắn dường như bị cả ngọn núi nguy nga áp lên đỉnh đầu, không cách nào tung mình, không dám hô hấp, cả người dại ra dường như trái tim bên trong cũng muốn nhảy ra.
723 Ngô Hổ Thước lời nói vô cùng thận trọng. Hắn chỉ nói sau khi hoàng tử ra đời sau, vị nương nương này mới có thể từ từ thuận bườm xuôi gió, nếu như không thể sinh ra, tự nhiên không tính là hắn nói sai.
724 “Cô nương, xin dừng bước, ta có lời muốn nói với ngươi. ” Ngô Hổ Thước tê dại đứng lên, lúc này thần thanh khí sảng dường như mọi khó chịu cũng đã tiêu tán, hấp tấp đi theo phía sau Thiên Sương, “Cô nương tướng mạo đích thực rất tốt, có thể hay không nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ? Ta có thể miễn phí xem cho ngươi một quẻ.
725 Cửu Đỉnh nghe thấy tiếng kinh hô của Thiên Sương, bỗng từ chỗ tối hiện thân ra, ra tay ngăn cản Ngô Hổ Thước đang làm càn. "Không sao chứ, Thiên Sương?" Đây cũng là muội muội của thê tử tương lai của hắn, là tiểu di tử a, cho nên Cửu Đỉnh đối với hai tỷ muội cũng coi trọng vô cùng.
726 Ngồi không bao lâu thì Ngọc La Kiều đã thu xếp muốn cáo từ. Đào Tiểu Vi thân thể mệt mỏi, nhưng không nỡ để tỷ tỷ rời đi, sau nhiều cái ngáp, còn muốn lôi kéo tay tỷ tỷ không tha.
727 Từ ngày thứ hai lên, Đào Tiểu Vi rời giường, ăn cơm, tản bộ, đi học, chơi mặt nạ, thậm chí đi nhà xí thì phía sau ít nhất đi theo mười sáu người, trong đó bao gồm Thiên Sương cùng Thiên Đồng cộng thêm sáu bà mụ thiếp thân hầu hạ, còn có năm thị vệ phía trước mở đường, năm người khác cản ở phía sau.
728 Nhan Hi hạ triều đã thật sớm trở về vương phủ, mặc dù trên đầu còn rất nhiều việc phải xử lý, nhưng bây giờ là thời kỳ quan trọng của Đào Tiểu Vi, hắn không trở lại coi chừng thật đúng là không yên lòng.
729 Nhan Hi sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng xa cách không thay đổi, hay là Đào Tiểu Vi đã nhận ra khác thường, khó ở trong người.
730 "Có lẽ chúng ta ai cũng có thể như nguyện. " Cúi xuống hôn, đem lời của hắn bao phủ bên trong môi của nàng, mềm mại xúc cảm vẫn như trước làm say lòng người, quyến luyến thăm dò, truyền lại hắn cảm kích, vô luận nàng sinh cho hắn cái gì, hắn đều muốn xem như trân bảo, nhét vào dưới cánh chim bảo vệ, cho đến khi tánh mạng này kết thúc.
731 "Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì, ta không đau, có thể đã sắp sinh, không có gì đáng ngại. " Đào Tiểu Vi cũng không biết mình tại sao có thể trấn định như vậy, phối hợp động tác của Thiên Đồng thay quần áo sạch sẽ, để cho nàng dùng nước nóng lau một lần thân thể, làm tốt mọi chuẩn bị.
732 Phụng bồi Đào Tiểu Vi dùng cơm, xong lại uống vào canh nhân sâm đắng không thể tả, rốt cuộc hài tử cũng không nhịn được, hung hăng đạp mẫu thân mấy đá, đau bụng sinh bắt đầu ập tới.
733 Cửu Đỉnh ở ngoài cửa cũng sớm biết chuyện Vương phi nương nương sắp sinh, ngay tại lúc này hắn còn xông tới, tất nhiên xảy ra chuyện vô cùng hệ trọng.
734 Nhan Hi như không có chuyện gì xảy ra trở lại bên trong nội thất, nhận lấy khăn tay của Thiên Đồng, giúp Đào Tiểu Vi lau đi mồ hôi trên hai gò má. "Phu quân, chàng hay là đi ra ngoài chờ nha, vạn nhất dính vào xui xẻo, Vi Vi trong lòng sẽ không an.
735 Dụ hống lặp đi lặp lại nhiều lần, đến lúc Nhan Hi chuẩn bị bắt buộc cạy cằm nàng ra để rót thuốc, thì kỳ tích xuất hiện, Đào Tiểu Vi dường như mở mắt ra.
736 Đối diện trên nóc tường được bạch y thị vệ che ở chính giữa, Vân Diễm nhìn thấy Nhan Dung nhảy lên trên, đầu cũng có chút mơ hồ. Trí nhớ của hắn tốt vô cùng, đối với Nhan Dung lại đặc biệt lưu ý, cho nên một nhìn đã nhận ra người nam nhân cao lớn này chính là tên thư sinh trang phục loè loẹt, mùi thơm bốn phía ở biên cảnh hôm nọ.
737 Đúng dịp, Nhan Dung lại đang kéo dài thời gian. Vân Diễm chính là oan gia trong số mệnh của hắn, hai người chỉ cần đụng phải nhau liền bị xui xẻo. "Uy, đối diện vị kia anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhất biểu nhân tài, người gặp người thích, con lừa nhìn thấy cũng biết anh hùng, ngươi mang nhiều người như vậy ở trên nóc nhà ngắm phong cảnh sao? Có phải là đi nhầm chỗ rồi không, nơi này lại không cho phép bất cứ chó và mèo nào tùy tiện xông tới a.
738 "Tới cửa là khách, mặc dù các ngươi không đi cửa chính, ta đây làm chủ nhân cũng có thể không so đo, bất quá tên họ cũng phải báo lên, vạn nhất một hồi ngươi có làm ra chuyện gì “tốt”, ta cũng biết đường mà đưa người về cố thổ.
739 Vân Diễm tưởng thật, ánh mắt sáng quắc như có ánh sang lưu chuyển, bộ ngực tích tụ khí bế tắc ở hầu kết, tim đập mãnh liệt, đè nén không được mà run rẩy.
740 Ngô Hổ Thước sáng sớm ngày còn chưa sáng hẳn đã bò lên trên nóc nhà, run rẩy dùng chăn mỏng bông bao lấy thân thể hắn, ôm mái hiên mà rướn cổ lên nhìn chung quanh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Võng Du
Số chương: 24
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50