301 -Á Na mỉm cười, nói:- Vậy là tốt rồi! Hôm nay có tính say khướt hay không?- Gặp được ngươi rồi, dù không muốn say cũng sẽ say thôi. Người còn say hơn rượu nữa kìa! Huống chi bản nhân cũng đã vinh hạnh có vài phen tiền lệ rồi!Nói tới đây, hắn lại hỏi:- Bắt đầu chứ?Á Na nhẹ nhàng ngồi xuống, nói:- Bắt đầu đi.
302 Trước kia hắn nhìn không ra loại thủ thuật che mắt này, có lẽ là vì hắn không ngờ tới việc nàng sẽ dùng tới phương thức đó, nhưng bây giờ, Thủy ma pháp của hắn đã ở trên xa Á Na, bất kỳ nàng có cử động gì thì hắn cũng nhìn ra được hết.
303 Dọc đường đi, không ai nói lời nào. Lưu Sâm đã không lên tiếng, thì Khắc Mã cũng chẳng biết nói gì luôn. Cả ngày bôn ba, Lưu Sâm không có cảm giác gì cả, nhưng hắn thấy được Khắc Mã đã mệt mỏi lắm rồi.
304 - Ngươi không sao, bản nhân có thể chịu nổi. Nói tới đây, hắn khẽ phất tay rồi nói tiếp:- Đừng dài dòng nữa, đi thôi!Bạch lộc chạy như bay, Khắc Mã bỗng cảm thấy có phần ủy khuất.
305 Trong một trời mưa máu, Lưu Sâm bỗng nhiên lộn một vòng trong không trung, sau đó khua tay một vòng, lập tức có một thi thể bị chẻ làm hai và rơi tòm vào biển.
306 - Còn ngươi?Thủ lãnh cười nhạt, nói:- Cơ hội của ngươi có mấy thành?Lời chưa dứt, bỗng nghe "vù" một tiếng, trường kiếm của gã đâm thẳng về phía Lưu Sâm.
307 Trong đêm đen, một luồng gió thổi lên, không có một bóng người nào lướt qua bầu trời đểm cả, ít nhất thì ở trong mắt của những người ở trên đảo thì chẳng có dị dạng nào cả.
308 Vì thế, nếu Lưu Sâm muốn ở lại phòng nàng thì nàng phải vẫn sinh hoạt như bình thường, có như vậy thì kế hoạch mới hoàn mỹ được. Chính nàng đã phát hiện ra điểm này, nhưng lại không nói cho hắn biết, mà chỉ chọn ngủ bên cạnh bàn suốt đêm mà thôi.
309 Cửa phòng được mở ra, đương nhiên lúc này trong phòng chỉ còn lại Khắc Mã, còn bộ y phục thì đã được giấu đi từ sớm. Khắc Mã lên tiếng chào:- Phụ thân!- Đại công tử nghe nói.
310 Lịch sử luôn thích tái diễn. Ít nhất thì nó đang tái diễn ở trên người Khắc Mã. Số lượng Ly xà vốn không nhiều, mà chúng lại càng có tập quán ngày ẩn đêm mới xuất hiện.
311 Tiếng hát vừa vang lên, Khắc Mã càng ôm chặt nam nhân của mình hơn, nhưng nàng mẫn cảm nhận ra nhịp tim của hắn đang bỗng nhiên đập nhanh hơn!Nàng ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Sâm cũng ngẩng đầu lên.
312 Lần này nàng vũ chậm hơn lần trước khá nhiều, nhưng lại uyển chuyển thướt tha vô cùng, bởi vì lần này nàng không hề có mục đích gì cả, mà chỉ đơn thuần là múa thôi.
313 Lưu Sâm nhìn theo bóng nàng dần khuất. Hắn không khỏi cười khổ. Rõ ràng nàng chỉ là một nhân ngư, vậy tại sao lúc từ biệt lại tỏ rẻ lưu luyến như thế? Thật là kỳ diệu.
314 Tư Tháp chậm rãi ngẩng đầu, gã nhìn thẳng vào mắt Lệ Nhã rồi nói:- Lệ Nhã, ngươi nghĩ nếu yêu một người thì. . . . có hạnh phúc không?Lệ Nhã nhoẻn cười rất tươi:- Hiện tại ta rất hạnh phúc!Tư Tháp cũng cười, nhưng trong nụ cười của gã, dường như có ẩn chứa nét u buồn.
315 Tư Tháp nghe vậy thì toàn thân chấn động, không ngờ nàng còn có ý đó hay sao? Nhưng tại sao nàng muốn nói cho gã biết vào lúc này? Tại sao lại còn cứa thêm một đao lên trái tim vốn đã rướm máu của gã? Đây là mối tình đẹp nhất trong đời gã, nhưng hiện tại nó chỉ là một trò cười thôi sao? Nó chỉ là một trò lừa gạt không thể tránh bị thương hại hay sao?Một trận gió thổi qua, Tư Tháp thê lương cúi đầu xuống.
316 Cửa phòng từ từ được mở ra, Lệ Nhã đứng ở ngưỡng cửa, trên mặt nàng là nét trắng tái mà trước giờ chưa từng có. Nàng bước ngang qua Cách Tố, không thốt lời nào, mà chỉ lao thẳng tới bên cạnh Tư Tháp đang nằm trên giường.
317 Sở dĩ hắn trở về kịp thời như thế là vì hắn đã cố ý tăng tốc độ. Từ sau hai lần nhìn thấy phi hổ bay ngang bầu trời, hắn đã cảm giác được nguy cơ đang rình rập ở học viện, nhưng nguyên nhân này không cần nói ra, bởi vì câu trả lời của hắn vừa đơn giản hơn, vừa trừu tượng hơn, và cũng vừa động lòng người hơn:- Trên đường đi, khi ta vừa nghĩ đến bảo bối của ta thì tim ta bỗng đập mạnh.
318 Đến khi Lưu Sâm mở mắt lần nữa thì hắn cảm thấy trong lòng mình có vật gì đó đang ngọ nguậy. Hắn chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên cũng có một cái miệng nhỏ nhắn mở ra và kêu lớn:- A.
319 Phi ưng đáp xuống, khi còn cách mặt đất chừng mười trượng thì một bóng thân ảnh liền xuất hiện. Tố Cách Lạp Tư vừa nhìn thấy người đó thì mừng rỡ hô to:- Tư Tháp!Nói xong, thân người của ông ta nhẹ nhàng bốc lên khỏi mặt đất, còn Tư Tháp thì cũng nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh ông ta rồi gọi:- Gia gia!Thế rồi hai ông cháu mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau, hai người ôm chặt nhau ngay giữa không trung.
320 Vào buổi trưa, tại bên cạnh một cái hồ nhỏ vô danh, những loại thảo vô danh lặng lẽ vươn mình trong ánh dương quang rực rỡ. Trên đỉnh núi ở xa xa, băng tuyết phản chiếu là ánh bạch quang chói mắt và rọi xuống mặt nước ở trong hồ, khiến nó trở thành óng ánh rất đẹp mắt.