261 - Trước tiên chúng ta hãy cáo từ họ đã! Lúc này khuôn mặt của Thủy thần hoàn toàn nghiêm túc, nàng quay sang Lưu Sâm nói tiếp: - Sau khi rời khỏi cánh rừng này chừng mười dặm, lúc đó sẽ là lúc để chúng ta kết liễu tâm nguyện của mình! Lưu Sâm bình thản nói: - Ngươi cứ rời đi trước.
262 Thủy thần nhíu chặt mày liễu, rồi trầm giọng nói: - Bạch Thủy, Thu Thủy nhị sứ, đảm lượng của các ngươi quả nhiên không nhỏ chút nào! Nàng đang đối mặt với hai người trung niên với tướng mạo xấu xí.
263 Vừa xuất kích xong, Lưu Sâm lập tức lui lại, vừa khéo lại đến bên cạnh Yến Cơ. Lúc này sắc mặt của Yến Cơ cũng thay đổi hẳn. Nàng quay ngoắt lại, đồng thời cũng giơ tay lên cao.
264 Khối nham thạch đó vốn chỉ giống như một khối nham thạch rất bình thường, nhưng khi tia nước kia bắn tới thì khối nham thạch bỗng nhiên biến hóa và trở nên rất quỷ dị, tiếp theo đó là một tràng cười cũng quỷ dị không kém vang lên: - Ha ha.
265 Mọi người ở bên dưới nghe vậy thì đều bước lùi về sau, đồng thời ai nấy cũng bàn tán xôn xao. Trong số người này, có một nữ tử đang thay đổi sắc mặt, thoạt trắng thoạt hồng.
266 Sau khi qua cơn sửng sốt, Lưu Sâm chợt bật cười ha hả, cười đến cực kỳ thoải mái. - Ngươi đắc ý lắm phải không? Yến Cơ trợn ngược mày liễu, nói: - Bây giờ ta phải báo thù cho Long nhi! Nói xong, nàng lập tức thủ thế, chuẩn bị đánh nhau.
267 Lưu Sâm chậm rãi thốt: - Chính vì vị Thủy thần đó thương hại cho sinh linh của đại lục, nên khi lâm trận, nên y đã phản lại Ma Cảnh. Trước là giết Hắc Ám thần, sau đó lại giết luôn Thổ thần và còn tận diệt hơn ba ngàn binh sĩ của Ma Cảnh.
268 - Ta nghĩ. . . ngươi đã đoán sai rồi! So với xuân dược ngày đó thì hôm nay còn. . . . Vừa nói, Lưu Sâm vừa đưa tay đặt nhẹ lên gò ngực cao vút của nàng.
269 Thành Lạp Nhĩ Hãn, một tòa thành sắt thép! Thành Lạp Nhĩ Hãn, giờ đây đang là một tòa thành cuồng hoan! Vài con phi ưng bay ngang qua bầu trời, ở bên dưới là một hải dương năm màu.
270 - Còn bây giờ thì tốt rồi, tin tốt liên tiếp truyền về! Vừa nói đến đây, thanh âm của Ngôn Nhĩ Tây liền trở thành thoải mái hơn: - Dưới sự chỉ huy của nhị vị thần nhân, đại quân của Ma Cảnh đã bị đánh bại, còn Ma môn thì cũng đã bị phong bế.
271 Khác với Lạc Phu, trong lòng Lưu Sâm không có bất kỳ một ý nghĩ tranh giành quyền lực nào. Hắn chỉ đang nghĩ đến một việc, có nên liên hệ cái tên Na Trát Văn Tây vĩ đại kia với A Khắc Lưu Tư hay không? Nếu liên hệ chúng lại, vậy thì những sự tranh luận về A Khắc Lưu Tư trong suốt mấy tháng qua sẽ kết thúc.
272 (Lời chú của dịch giả: Tới đây thì dường như bản gốc tiếng Hoa bị thiếu một đoạn. Theo suy đoán, thì ở đoạn này, Á Na và Á Sắt đã xảy ra tranh chấp. Trong lúc hai người đang đấu bất phân thắng bại thì có hai cao thủ của Thánh Cảnh cùng với viện trưởng và một số đạo sư xuất hiện.
273 Tô Nhĩ Tát Tư không phải là một thành thị phồn hoa nhất, nhưng nó cũng có những tòa kiến trúc rất đồ sộ. Trong số đó, tòa kiến trúc cao nhất và hào hoa nhất đương nhiên là phủ đại công.
274 Đại công nhắm chặt hai mắt, một tiếng rên vô lực được thoát ra từ tận đáy lòng của lão. Thế là xong rồi! Hy vọng cuối cùng của lão đã tiêu tan thành bọt nước! Bởi vì lão đã thấy gã thiếu chủ nở nụ cười, một nụ cười vừa dâm đãng, lại vừa tràn ngập sự tà ác.
275 - Đó là tất nhiên! Trung niên nhân ngạo nghễ nói: - Mạng lưới tình báo của Thánh Cảnh làm sao thứ như ngươi có thể biết được? Người Thánh Cảnh chúng ta cũng đang đợi ngươi đây! - Tốt! Lưu Sâm chìa tay ra, nói: - Mời! Trung niên nhân chậm rãi rạch một đường trong không gian, không có kiếm quang, nhưng không khí ở xung quanh đó dường như đang bị chém toạc ra.
276 Tô Nhĩ Tát Tư học viện! Trời hoàng hôn, đây là một buổi hoàng hôn bình yên nhất trong suốt hơn hai tháng nay. Kể từ ngày học viện bị người Thánh Cảnh uy hiếp, hôm nay mọi người mới có được sự yên lặng hiếm có này.
277 - Ta chỉ muốn kể một chuyện thôi! Á Na nhìn viện trưởng, nói: - A Khắc Lưu Tư đã từng vì Sâm lâm Tinh Linh bộ lạc mà chịu khổ mạo hiểm ra tay tương trợ.
278 Lưu Sâm quay người đi theo viện trưởng. Chỉ trong một tích tắc đó, ánh mắt của hắn liền bắt gặp ánh mắt của Cách Phù, thế là hắn khẽ nháy mắt ra hiệu với nàng.
279 Mãi cho tới trời sáng, khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của tôn nữ thì trong lòng có vài phần cảnh giác. Đó là biểu tình của luyến ái, chẳng lẽ tôn nữ của mình cũng giống như các nữ sinh khác của học viện hay sao? Chẳng lẽ nha đầu này đã thích Na Trát tiên sinh rồi sao? Nếu đúng là vậy thì tại sao lại không tạo điều kiện cho y chứ? Nếu mình có thể trở thành nhạc phụ đại nhân của vị thần nhân ấy, vậy thì mình sẽ hiển hách biết bao.
280 Cách Tố bị một cổ lực lượng ôn nhu ôm lấy, tiếp theo đó thì cả người của nàng liền ngã lên giường, sức đàn hồi của giường nệm quả nhiên rất tốt. Cách Tố thích chí kêu lên: - Mềm mại thật, đúng là rất thoải mái.