121 Lưu Bảo Cử phản ứng đầu tiên, gã cuống quýt rút đao đeo lưng ra. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Phi Yên nghiêm lại, một bước từ xa liền xông tới, nhấc chân đá vào lồng ngực của gã.
122 Hồ Tiểu Thiên nói:- Ty chức chẳng phải là cao thượng cũng chẳng nghĩ nhiều như thế, có điều ty chức cho rằng thân là nam nhân quan trọng nhất là ý thức trách nhiệm.
123 Người nữ lang kia cởi bỏ đôi ủng thô nhỏ, không tiếc gì mà để lộ đôi bàn chân ngọc trắng nõn trước mặt họ, nàng chuyển bước, cái chuông màu vàng trên mắt cá chân phát ra tiếng vang nhịp nhàng trong trẻo.
124 Chu vương mỉm cười nói:- Nếu Bổn vương đã đem nàng ta tặng cho ngươi rồi, thì ngươi hãy nhận đi, hay là sợ sẽ khó giải thích với nhạc phụ tương lai? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nói với lão.
125 Lúc này Mộ Dung Phi Yên đi vào viện tử, thấy tình cảnh này không khỏi ngẩn người ra, dù sao lúc bình thường một mỹ nữ dị quốc như Duy Tát cũng hiếm nhìn thấy, Mộ Dung Phi Yên tuy xuất thân từ thành đô Đại Khang phồn hoa, nhưng cũng ít gặp một nữ lang tóc xanh, mắt vàng như vậy, lại không biết Hồ Tiểu Thiên từ đâu mà câu được.
126 Hồ Tiểu Thiên khoát tay áo ra hiệu cho Duy Tát chuẩn bị đi, nói vòng với Mộ Dung Phi Yên:- Ta mà là gà trống thì cô chính là gà mái!Mộ Dung Phi Yên cũng không hề tức giận, tự nhiên cười nói, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, Hồ Tiểu Thiên nhìn nàng không khỏi ngẩn ngơ.
127 Là ta!Tuy rằng dung nhan thay đổi nhưng vẫn là giọng nữ dễ nghe, đáy lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thán thuật dịch dung khéo léo, hắn vươn tay ra muốn sờ da mặt của Tần Vũ Đồng, tay sắp chạm đến khuôn mặt của nàng, mới ý thức được làm như vậy vô cùng bất kính, lại xấu hổ rụt tay về, cười nói:- Quả nhiên lợi hại, ta chưa bao giờ thấy một người nháy mắt có thể biến thành người khác.
128 Hồ Tiểu Thiên giục ngựa đi ngang hàng với y, thấp giọng nói:- Có điều Chu đại nhân vẫn không biết, cầu Thanh Vân kia không phải là bị hồng thủy làm gãy.
129 Tịch Nhan căm tức nhìn Hồ Tiểu Thiên, nếu ánh mắt của nàng là hai thanh đao nhọn, thì sớm đã đem Hồ Tiểu Thiên đâm vỡ nát. Hồ Tiểu Thiên đưa mắt liếc mắt ra hiệu cho Lương Khánh một cái:- Làm cho ả chớ nói lung tung.
130 Lúc này nhìn thấy màn xe xốc lên, Tịch Nhan lại một lần nữa lộ đầu ra, không chút bận tâm đến mưa to tầm tã, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên cách đó không xa, giọng nàng the thé nói:- Hồ Tiểu Thiên, nếu ngươi không đến, ta lập tức vạch trần tất cả những vụ bê bối ngươi đã làm.
131 Trong lòng Hồ Tiểu Thiên rất buồn bực, yêu nữ này quả nhiên không làm người khác bớt lo, sở dĩ ả nói như vậy là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ và sứ đoàn Sa Già.
132 Trở lại doanh trướng phụ cận, đám người Lương Khánh đã chuẩn bị xong bữa tối, mời hai người bọn họ nhập tọa, Tần Vũ Đồng lấy cớ đã ăn rồi, lặng yên đi về hướng xa xa.
133 Tịch Nhan nhìn Hồ Tiểu Thiên dầu muối bất xâm thật là có chút không có cách nào khác rồi, trước mắt nàng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, luận tâm kế Hồ Tiểu Thiên không thua kém mình, luận vô sỉ Hồ Tiểu Thiên còn mạnh hơn nàng gấp trăm lần, duy nhất có thể thắng Hồ Tiểu Thiên là võ công thì hiện giờ cũng bị Tần Vũ Đồng khống chế, căn bản không thể nào phát huy.
134 Long Diệp Lâm nói:- Hổ dữ không ăn thịt con, những gì ông đã làm độc đến mức không cách nào hình dung, tuy rằng ông có thể lập ta làm Thái tử, nhưng vẫn nghi kỵ ta mọi thứ, ta làm Thái tử mười tám năm, từ khi Đại Khang khai quốc đến nay chỉ sợ không có ai sánh bằng ta, ông giết cận thần của ta, làm nhục thê tử của ta, hoàn toàn không đem hai chữ nhân luân để ở trong mắt, tuy rằng như thế, ta vẫn trung thành với ông, nhưng ông không nên nghe những lời sàm ngôn, phế Thái tử vị của ta.
135 Lúc này Tần Vũ Đồng đã thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, chỗ Chu vương, doanh địa ở trên một mô đất cao, lúc này đã bị thị vệ và cung thủ hoàn toàn bao vây, cách nơi đó một đoạn, lúc này cung thủ đều bắn vào xung quanh, ngăn cản xà trùng đột kích, nếu tùy tiện đi tới rất có thể sẽ bị ngộ thương, lại nhìn bên sứ đoàn Sa Già, doang địa cũng lửa đuốc sáng bừng, không biết tình huống cụ thể thế nào.
136 Chu Vương lúc này mới thoát khỏi nỗi sợ hãi từ tối qua, không đi xe ngựa mà chọn cưỡi ngựa rời đi. Thời tiết tuy nóng bức nhưng vẫn khăng khăng mặc bộ áo giáp nặng trịch.
137 Hoắc Cách cười vươn tay ra nắm tay Long Diệp Phương, áy náy nói:- Hoắc Cách vì cân nhắc an nguy mới giấu diếm thân phận, mong điện hạ không trách tội.
138 Hoắc Cách cười nói:- Bổn vương cũng đang muốn nói những câu này. Hai người cụng ly, ngửa đầu một hơi cạn sạch. Hồ Tiểu Thiên hôm nay bất luận là can đảm hay khí phách một chút cũng không thua.
139 Lần này đi cũng không thuận lợi, từ lúc rời khỏi cảnh nội huyện Hồng Cốc, trước tiên là gặp phải mưa lớn, sau đó lại bị xà trùng vây khốn, tiến vào núi Xích Dương vì đường núi hẹp nên không thể không vứt bỏ xe ngựa, tốc độ tiến lên cực kỳ chậm, nhìn tình hình trước mắt, Hồ Tiểu Thiên dự tính mình khó mà trở về rrong vòng mười ngày được.
140 Hai người Hồ Tiểu Thiên và Tần Vũ Đồng đi vào trong doanh trướng, Tần Vũ Đồng bắt mạch môn của Tịch Nhan, Hồ Tiểu Thiên sờ động mạch cổ của cô ta, nơi da chạm vào vẫn còn hơi ấm, nhưng không còn mạch đập nữa, không có hơi thở, Hồ Tiểu Thiên vẫn không cam lòng, vạch mắt cô ta ra xem, phát hiện đồng tử của Tịch Nhan đã giãn rộng.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50