181 Hồ Tiểu Thiên bèn nói:- Đừng sợ, chỉ là thuốc giúp cô cầm máu mà thôi. Bảo Bảo cắn cắn môi, bất luận Hồ Tiểu Thiên nói nghe bùi tai đến đâu, nàng cũng không dám thử.
182 Hồ Tiểu Thiên vẫn đang duy trì tư thế ngửa ra sau, song chưởng nhắm ngay bả vai Bảo Bảo nhẹ nhàng đánh tới, lập tức hóa giải được thế tấn công của Bảo Bảo, sau đó lập tức biến chưởng thành trảo, hai tay tựa như quỷ mị từ giữa trung môn mở ra của Bảo Bảo, chụp thẳng lên ngực nàng, bàn tay rơi trên hai đỉnh núi một cách chuẩn xác.
183 Trong lòng Hồ Tiểu Thiên khẽ động, từ cuộc nói chuyện của hai người không khó nhận biết, Bảo Bảo đến Ti Uyển Cục không phải là tìm cây dương mai gì, mục đích chính là tìm đường hầm dưới đất.
184 Thất Thất nói:- Ta đã nói có một ngày ta sẽ làm ngươi hối hận. Hồ Tiểu Thiên đảo đôi mắt không nói gì. Thất Thất nói:- Sao ngươi không nói?Hồ Tiểu Thiên dứt khoát nhắm mắt lại.
185 Hồ Tiểu Thiên thở nhẹ ra, giờ mới ý thứ rằng mình vẫn đang ôm An Bình công chúa, vội vàng buông hai tay, vái nàng rồi nói:- Tiểu nhân mạo phạm công chúa, mong công chúa giáng tội.
186 Hồ Tiểu Thiên quay lại bên Lưu Ngọc Chương, lúc này Lưu Ngọc Chương đã dịu đau đớn đi đôi chút, lão nói nhỏ:- Tiểu Hồ Tử…bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?Hồ Tiểu Thiên cung kính nói:- Thái giám Vương Đức Toàn của cung Hinh Ninh đến, nói là muốn tìm đệ đệ của ông ấy, kết quả là không chú ý nên ngã một cái, mọi người mới cười lên.
187 Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng đã được chọn vào Thần Sách phủ. Thời gian gần đây, họ đều vào Thần Sách phủ tiến hành huấn luyện người mới. Hồ Tiểu Thiên muốn gặp họ tạm thời cũng phải chờ.
188 Đi xuống lại là hai gã thái giám, một gã hơn ba mươi tuổi đi tới trước, gã mặc trường bào màu tím, bên trong là quần dài lụa màu đen, giày quan màu đen.
189 Thất Thất thấy biểu hiện của Hồ Tiẻu Thiên phức tạp, biết lúc này hắn đã hết đường xoay xở, mỉm cười đề nghị:- Không bằng ngươi đến Ninh Tú cung hầu hạ, ít nhất ta cũng có thể bảo vệ tính mạng ngươi.
190 Lưu Ngọc Chương nhíu mày nói:- Người nào?Cơ Phi Hoa nói:- Chiều qua, Nguỵ công công dẫn người đến Ti Uyển cục thăm Lưu công công, nhưng không biết tại sao một đi không trở lại, đến nay đều không có tin tức gì của ông ta.
191 Lưu Ngọc Chương nói:- Già rồi! Chỉ là trẹo chân, thì cũng đã gãy xương, mấy người chúng ta đây bây giờ đến mình còn không chăm sóc được, làm sao mà hầu hạ được Hoàng Thượng.
192 Những lời này của Quyền Đức An chẳng khác nào một viên thuốc an thần cho Hồ Tiểu Thiên, trên thực tế cũng đích xác như vậy, Nguỵ Hoá Lâm đột nhiên không biết tung tích, Vị trí thái giám Chưởng ấn Ti Uyển Cục vẫn chưa phái người mới đến kế nhiệm, Hoàng Thượng ra lệnh cho Lưu Ngọc Chương tiếp tục ở lại trong cung dưỡng thương, cũng chính là nói Lưu Ngọc Chương tiếp tục quản lý Ti Uyển Cục.
193 Mộ Dung Phi Yên đứng bên nói:- Kì thật bây giờ huynh cũng không thích hợp gặp Hồ đại nhân và mấy người khác. Triều đình tuy miễn tội chết cho Hồ đại nhân, nhưng bình thường lại theo dõi rất nghiêm ngặt.
194 Cao Viễn giận dữ nói:- Rõ ràng ông vừa nói là hai mươi lượng bạc, buôn bán mà sao không nói thành tín vậy?Tên buôn ngựa ha hả cười nói:- Vị công công này thân phận gì? Dùng hai mươi lượng bạc mua một con ngựa, công công sao không mua nổi chứ.
195 Đường Thiết Hán giận dữ hét:- Aaa! Tên hoạn tặc vô liêm sỉ, đúng là tức chết ta mà!Gã giương nắm đấm gần bằng cái bát đựng giấm lên nện thẳng vào mặt Hồ Tiểu Thiên.
196 Hồ Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu tán thành câu “vật mà hiếm thì quý”. Tuy Lưu Ngọc Chương nói rất giản dị, nhưng cũng là đạo lí này. Sau khi cáo từ rời khỏi chỗ của Lưu Ngọc Chương, vốn định đi hầm rượu xem xem, thì thấy cung nữ Bảo Bảo đang đi về phía hắn.
197 Hồ Tiểu Thiên biết rõ phản ứng sinh lý đã làm bại lộ bí mật của hắn trước mặt Bảo Bảo. Trước mắt chỉ có hai lựa chọn: một là giết chết Bảo Bảo diệt cỏ tận gốc, hai là làm cho Bảo Bảo cam tâm tình nguyện giữ bí mật này cho hắn.
198 Bảo Bảo nói: - Bề mặt thì Hoàng thượng rất tin sủng hắn, thực chất là ham mê nam sắc. Mấy ngày đầu vừa đăng cơ thì còn có che giấu, nhưng bây giờ cơ bản là không hề quan tâm, hầu như ngày nào cũng ở cùng với Cơ Phi Hoa, rất nghe lời Cơ Phi Hoa, tin sủng vô cùng.
199 Phàn Tông Hỉ lại nói: - Phúc Quý đã nói với ta, năm đó ngươi từng đã cứu tính mạng của y. Ham chơi thích xem sẽ. . Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta cũng không nhớ rõ!Phàn Tông Hỉ nói: - Vừa vào cửa cung sâu tựa như biển, những người như chúng ta một khắc đi vào cửa cung này, giống như bắt đầu một cuộc sống khác, kỳ thật vào cung và xuất gia không có khác biệt quá lớn.
200 Hồ Tiểu Thiên quy củ nói:- Khởi bẩm Công chúa điện hạ, hôm nay nô tài đúng dịp đi theo Phàn Thiếu giám đến đây thăm Trại ngựa Hồng Sơn, trong cung ở lâu, cho nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí.