81 Hồ Tiểu Thiên kiểm tra sơ bộ toàn thân trươc. Khi biết người này vẫn còn sống hắn không thể không khâm phục sinh lực ngoan cường của y. Một kiếm của Mộ Dung Phi Yê đâm thẳng vào bụng khiến vết thương rất sâu, mất máu không ít.
82 Hồ Tiểu Thiên liên tục khen hay. Trươc đây chưởng quy Dich Nguyên Đương Lý Dật Phong từng đưa cho hắn một ít thuốc giảm đau, tuy nhiên loai thuốc giam đau nay không mây hiêu qua.
83 Hồ Tiểu Thiên nói: - Nước ấm nay đê ngươi dung ngâm tay, nêu không lat nưa huyêt quan co lai, mau tươi se không chay ra nưa. Hồ Kim Ngưu thây mau tươi trong châu đông càng ngày càng nhiều, hoi giọng run run:- Bổn gia.
84 Hồ Tiểu Thiên lôi đoan ruôt bi căt ra đê vao châu đông rôi nhơ Chu Văn Cử lấy ra, dung may hut hut dich bên trong đoan ruôt. Kê tiêp dung gac lau sach đoan ruôt va khư trung mang dinh, sau cung tiên hanh ghep nôi hai đoan ruôt đo lai vơi nhau.
85 Hồ Kim Ngưu thật sự cũng muốn trốn chỉ tiếc hôm nay bị Hồ Tiểu Thiên lấy của gã nhiều máu như thế, hai chân bủn rủn ngay cả khí lực cũng bị mất, bị Mộ Dung Phi Yên xông lên tung một cước đạp gã ngã lên mặt đất, điểm huyệt đạo khống chế, toàn bộ quá trình không có nửa điểm phản kháng.
86 Hồ Tiểu Thiên nói:- Ta nói này người anh em, chúng ta tuy là người trong tộc nhưng ngươi là kẻ tặc, ta là quan, từ xưa này quan và kẻ tặc là hai thái cực khác nhau, ngươi hiểu không?Hồ Kim Ngưu nói:- Nhưng cũng có quan phỉ một nhà mà.
87 Vạn Bá Bình dùng ống tay áo lau khô nước mắt, lúc này mới kể rõ sự tình qua một lần với hắn, sự việc cũng là vì con trai lớn của lão Vạn Đình Xương bị người ta bắt cóc.
88 Lúc Vạn Bá Bình đi ra khỏi cửa thì Mộ Dung Phi Yên trở vào, nàng ở nha môn không thăm dò được tin gì mới, xem ra cuộc đấu tối qua không ai biết cả. Thấy Vạn Bá Bình rời đi khỏi nàng không khỏi tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn:- Lão ta tới làm gì thế?Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:- Lại có phiền toái.
89 Hồ Tiểu Thiên ngồi trên ngựa không nhanh không chậm mà đi, hắn nói với Liễu Khoát Hải:- Vị đại phu họ Mông kia y thuật lợi hại thế nào?Liễu Khoát Hải nói:- Cha ta từng nói người Hắc Miêu chữa bệnh có phương pháp và y thuật bất đồng với chúng ta, bọn họ dùng các loại độc trùng.
90 Trong lòng Mộ Dung Phi Yên ngẩn ra, nàng từ khi nào thành Nhị ca của hắn chứ? Tên này đúng là, muốn đặt tên cho ai thì đặt à, hắn tên Tiểu Thiên rồi đặt cho nàng tên Đại Địa, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Hồ Tiểu Thiên lập tức nàng hiểu được ý của hắn, đây là hắn đang lừa mình đây, hắn biết được Miêu nữ này xem nàng là nam tử nên thuận nước đẩy thuyền, khiến cái nhìn của cô gái Hắc Miêu này đã sai càng thêm sai.
91 Đang đi dường như Diêm Nộ Kiều ý thức được điều gì đó, nàng nghiêng người đứng chờ Hồ Tiểu Thiên đi lên, đôi mắt xanh biếc của nàng nhìn hắn đầy địch ý.
92 Có lẽ Diêm Nộ Kiều và thiếu nữ áo lam kia không quen nhau, hơn nữa vì lo lắng cho thương thế của ca ca nàng nên nhanh chóng đến gần Mông tiên sinh, cuối cùng Hồ Tiểu Thiên cũng tìm được người lạc lõng như hắn, hắn hướng vị thiếu nữ áo lam cười cười chủ động thể hiện thiện ý.
93 Tần Vũ Đồng nói:- Một người thầy thuốc thì không có quyền lựa chọn bệnh nhân, bất luận là ai thì sinh mệnh được phải được tôn trọng, chúng ta không thể trước khi cứu người lại điều tra hắn là ai? Hắn làm gì? Là người tốt hay xấu có kết cục thế nào chỉ có trời mới có thể phán quyết.
94 Lúc trước Hồ Tiểu Thiên có nghe Mộ Dung Phi Yên nhắc đến tên người này, nghe nói Tu Di Thiên này được danh xưng là thiên hạ đệ nhất Độc sư, nhưng hắn chưa từng gặp, hắn lắc lắc đầu.
95 Mộ Dung Phi Yên xuống tay cũng không nể chút nào, tay nâng kiếm liền một mạch giết hai tên, một quyền đánh một tên cướp trong đó ngã xống đất. Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới bò lên khỏi đầm nước nhuộm một màu đỏ của máu.
96 Ánh mắt của Liễu Đương Quy và Chu Văn Cử cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên. Huyền Thiên Quán là một trong ba đại y quán của Đại Khang, đứng đầu Đại Khang Hạnh Lâm, là thầy thuốc trong thiên hạ kính trọng và ngưỡng mộ.
97 Trời chiều ngả về Tây, Hồ Tiểu Thiên dẫn Lương Đại Tráng và Liễu Khoát Hải tới bãi tha ma trên sườn núi của Dương gia. Sở dĩ gạt Mộ Dung Phi Yên là bởi vì nàng dù sao cũng xuất thân từ Kinh Triệu phủ, hơn nữa nàng cũng biết ý nghĩa thật sự của Đan Thư Thiết Khoán, nàng luôn luôn là một người trong mắt dụi cũng không ra nổi một hạt cát, khi xử lý nhiều chuyện luôn cứng nhắc, bảo thủ.
98 Chiếc xe ngựa màu đen lẳng lặng dừng trong màn đêm đen. Người đàn ông trung niên đánh xe nhìn Hồ Tiểu Thiên đi ra, nhanh chóng mở cửa xe. Hồ Tiểu Thiên được Mộ Dung Phi Yên dìu, chậm rãi đến gần xe ngựa.
99 Hồ Tiểu Thiên nhìn sang đôi gò má xinh đẹp của Mộ Dung Phi Yên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đi trên con đường này nếu không có Mộ Dung Phi Yên làm bạn thì cũng không biết mình sẽ cô đơn thế nào? Mộ Dung Phi Yên cảm thấy ánh mắt hắn đầy nóng bỏng cuốn hút.
100 Hồ Tiểu Thiên cười nói:- Quan lại huyện Thanh Vân này vốn là một ổ rắn chuột, đám người Hứa Thanh Liêm, Quách Thủ Quang, Lưu Bảo Cử, Hình Thiện kia chẳng phải là người tốt gì, bọn họ luôn coi ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cả đám chỉ muốn diệt trừ ta cho thống khoái thôi.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100