41 Hồ Tiểu Thiên nhìn cái thuyền nhỏ kia cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt hắn mới tiếp tục hành trình của mình. Thành trấn của Thanh Vân huyện có tường thấp lại rách nát, lúc này dù đang là giữa trưa nhưng trước cửa thành xe ngựa qua lại vẫn rất thưa thớt, hai lão binh thủ vệ đang cắm cúi làm việc khác ở một bên, thậm chí chẳng thèm ngẩng lên liếc người đi đường lấy một cái, so ra còn lười biếng hơn thủ vệ của Tiếp Châu.
42 Gã béo mập mừng ra mặt, cung kính dập đầu với Hứa Thanh Liêm một cái: “Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân tên là Cổ Đức Vượng, nhà ở thôn Nam Môn cách sườn núi mười dặm.
43 Từ trong đám người vang lên tiếng quát to. “Đánh hắn!”Hơn chục tên Hắc Miêu liền hùng hổ xông tới Hồ Tiểu Thiên, mà hắn cũng thật oan uổng. Hắn không để ý tới thái độ sống chết mặc bay, chưa nắm rõ tình huống đã xông lên bênh vực kẻ yếu.
44 Cặp mắt dễ thương của Nhạc Dao trợn tròn lên, nhìn thấy dưới bông sen đột nhiên xuất hiện một nam thanh niên, điều này khiến nàng bị dọa đến mềm người, suýt nữa thì ngất xỉu.
45 Hồ Tiểu Thiên nói xong thở dài một hơi: "Nhân lúc đêm hôm vắng vẻ ta dẫn cô bỏ đi, gia hương cô ở đâu? Cha mẹ còn sống không? Trong nhà còn có ai?"Nhạc Dao nghe thế chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo.
46 Thanh Vân huyệc chả lớn là bao, lang trung nổi danh cũng chỉ có mấy người, lang trung vừa bị đẩy ngã xuống là Liễu Đương Quy là của Hồi Xuân Đường, Hồi Xuân Đường ở ngay bên cạnh khách sạn Phúc Lai khách sạn.
47 Vạn Trường Thanh thầm giật mình, không tưởng được tiểu tử này tuổi không lớn lắm mà tính cách không nhỏ, có đạo là không có Kim Cương Toản thì đừng ôm đồ sứ sống, có lẽ hắn thực sự có chút khả năng.
48 Hồ Tiểu Thiên thấy nàng đứng đần mặt ở đấy, không nhịn được nhắc lại: "Này, ta muốn ánh sáng a! Giúp một chút được không, nhanh, nhanh!"Mộ Dung Phi Yên lúc này mới phản ứng lại, lảo đảo đi tới chỗ mấy cái gương đồng, vất vả một hồi mới điều chỉnh được ánh sáng tập trung vào lỗ máu trên đỉnh đầu Vạn Đình Thịnh, đừng nhìn bình thường nàng to gan lớn mật mà tưởng, khi trừ gian diệt ác nàng đã lấy mạng của không it tên bại hoại, nhưng bây giờ thế nào cũng không dám nhìn kỹ.
49 Hồ Tiểu Thiên bắt tất cả mọi người ở trong phòng, không được tùy tiện ra ngoài, hắn giả thần giả quỷ đi qua đi lại điều tra, sau khi bắt đầu liền kéo theo Vạn Đình Xương liền đi tới đi lui một canh giờ khiến gã khổ không thể tả.
50 Vạn Bá Bình kinh hoảng la lên: “Có chuyện gì thế?”Hồ Tiểu Thiên nói: “Ta thấy bên trên viện trạch nơi tam thiếu nãi nãi có mây đen bao phủ, oán khí ngút trời, có oan hồn ẩn hiện xung quanh, kéo đến đó tụ tập lại không tiêu tan.
51 Mộ Dung Phi Yên nói: "Ngươi lại dám mắng ta, xú tiểu tử, có tin bẻ từng cái ngón tay của ngưới không?"" Không cần phải ác độc như vậy a. . . Ở quê của ta chỉ có những người thân thiết mới nói loại lời này.
52 Hai tên sai nha đều lắp bắp kinh hãi. Lương Đại Tráng hoành tráng, rống to: "Vị này chính là Tân Nhậm Huyện thừa* - Hồ đại nhân!" Cái thằng này đã phải nhẫn nhịn vài ngày nay, bây giờ có bao nhiêu dồn nén đều phóng tất ra ngoài, mắt trợn trừng trừng, uy phong lẫm lẫm.
53 Cổ Lục tranh vội vàng nói: "Đại nhân, xin người để tiểu nhân đi, xin đại nhân đừng đánh"Hồ Tiểu Thiên nói: "Người đâu, bắt chúng lại, đánh mỗi tên mười gậy, giải ra ngoài cho ta.
54 Kinh đường mộc đập xuống, nha dịch hai bên liền phối hợp hô lên: "Uy vũ!"Hai gã gia đinh Vạn phủ vốn đến huyện nha là theo chân nhị công tử cáo trạng, có đâu nghĩ rằng sẽ gặp phải tràng diện như vậy.
55 Hồ Tiểu Thiên tủm tỉm cười nói: "Ta không tin đại công tử lại bày mưu hãm hại nhị công tử, huynh đệ như tay chân, tình thân cốt nhục sao có thể tương tàn nhau chứ?"Vạn Bá Bình đáp: "Vâng, hai đứa nó từ nhỏ vốn rất thân thiết, lúc Đình Thịnh bị hôn mê bất tỉnh thì Đình Xương vô cùng lo lắng, nó không thể nào hại huynh đệ ruột thịt của mình được, nhất định là hai gã nô tài cố ý vu oan.
56 Liễu Khoát Hải dẫn Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đi tới cầu Thanh Vân, sông Thông Tế khá hiền hòa hòa phẳng lặng, trên sông đang có vài chiếc đò ngang qua lại, từ khi cầu Thanh Vân bị lũ lụt tàn phá đến nay, đò ngang trở thành phương tiện chủ yếu cho dân chúng qua sông, còn nếu không cũng chỉ có cách đi về hạ du chừng bảy mươi dặm thì mới có một cây cầu Vĩnh Tế.
57 Hồ Tiểu Thiên trở lại khách sạn Phúc Lai mới chợt nhớ lại, nguyên bản đã đáp ứng lão bản Tô Quảng Tụ của khách sạn đi xem phòng ốc, nhưng cả ngày nay hắn đều ở bên ngoài nên đã quên béng mất chuyện này.
58 Hồ Tiểu Thiên chậm rãi vươn tay về phía Chu Bá Thiên, hai người nắm tay nhau. Chu Bá Thiên thấp giọng nói: "Chuyện của ta ngươi ngàn vạn lần không thể để lộ bất cứ tin tức gì, ta nghi ngờ trong nha môn này có người cấu kết cùng giặc cướp Thiên Lang sơn.
59 Mặc dù kiếp trước Hồ Tiểu Thiên chữa bệnh, lúc tranh chấp cũng chưa từng tới mức người người hô đánh. Lần này vì phòng dân chúng nhận ra, gia hỏa này liền đội một cái mũ rộng vành, như kẻ trộm trèo vào trong xe ngựa.
60 Là người giàu số một Thanh Vân, Vạn Bá Bình là đối tượng được tất cả nhân vật trong quan trường Thanh Vân tìm mọi cách lôi kéo kết thân. Nhưng với nguồn lực phía sau của mình, Vạn Bá Bình luôn phớt lờ đám quan lại của Thanh Vân.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50