101 Nói chuyện với Tần Vũ Đồng, Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có loại áp lực không nói ra được, hắn cũng không biết tại sao lại có loại cảm giác này. Đối thoại của hai người nặng nề mà không thú vị, giống như đối thoại công việc buồn tẻ trước đây.
102 Da thịt xung quanh lỗ kim châm có chút đỏ lên, vì lông nách hai người chết khá nhiều, nếu không quan sát kỹ thì căn bản không thể phát hiện ra điểm này.
103 Mộ Dung Phi Yên trừng đôi mắt đẹp, chút nữa thì đem bát canh tưới thẳng lên đầu hắn, ăn một bữa cơm của hắn lại bị lợi dụng như vậy, tên này thực không phải cái loại tốt đẹp gì, nhưng tiếp xúc lâu vậy, nghe quen những lời hỗn hào vô tiết tháo vô giới hạn rồi, Mộ Dung Phi Yên đã dần miễn dịch, hắn nói của hắn, chỉ coi như không nghe thấy gì, vì thế không để ý đến hắn, lấy trầm mặc kháng nghị sự vô sỉ của hắn.
104 Hồ Tiểu Thiên đang đứng đây suy thì có sáu kỵ sĩ phóng ngựa về phía mình, Hồ Tiểu Thiên đưa mắt nhìn, phát hiện tất cả đều là người tộc Hắc Miêu, trong đó có một người chính là Đằng Tử Đan của Hắc Thạch trại, đến trước Hồng Nhạn lâu, nàng quay người xuống ngựa, cười khanh khách chào hòi:- Hồ đại nhân, đây là nơi có tiệc đấu giá từ thiện phải không?Hồ Tiểu thiên vừa mừng vừa lo, lúc này hắn không còn quan tâm khách tới có quyền thế thế nào, có người đến dự đã là cầu còn không được, vội vàng cười ha ha bước lên đón:- Đằng cô nương đến rồi, ha ha, mời vào trong!Bên cạnh Đằng Tử Đan còn có một người trung niên Hắc Miêu, dáng người khôi ngô, tướng mạo uy vũ, khuôn mặt màu tím, chòm râu chữ bát.
105 Mấy ngày trước Chu Vương đi Tây Xuyên, Trương Tử Khiêm còn gặp y ở Tây Châu, nhưng không ngờ y lại dám lộ diện ở Thanh Vân. Trương Tử Khiêm ngầm đoán được quan hệ giữa Hồ Tiểu Thiên và Long Diệp Phương, đoán được hai người đều đến từ Kinh thành, hoặc là trước đây có quen biết.
106 Hồ Tiểu Thiên kiêng kị vẫn là tờ giấy nợ đó, không chỉ viết giấy nợ, bên trên đó còn đóng quan ấn của mình. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó việc mình làm quả thực không suy nghĩ kỹ, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, tìm lại hành lý, bây giờ mới ý thức được đã lưu lại mầm hoạ.
107 Người xem dưới đài vỗ tay không mấy nhiệt tình, phô diễn được hai chút, chỉ còn lại mấy tên tiểu nhị ở lại làm trò. Phải nói giá trị nhân khí và độ hấp dẫn của Tống chưởng quỹ vẫn chưa bằng Hồ Tiểu Thiên, mức độ nhiệt liệt của tràng pháo tay đương nhiên cũng yếu hơn không ít.
108 Ngay cả Hồ Tiểu Thiên cũng không ngờ gã này lại dám xuất đầu ngã giá, ta nói, thật là lớn mật đấy, trước mặt Chu Vương mà cũng dám ra giá sao? Nhưng Hồ Tiểu Thiên lập tức hiểu được dụng ý của Hứa Thanh Liêm, tám chín phần lão rùa đen này muốn lấy được bức tranh sơn thủy này sau đó lại tăng cho Long Diệp Phương, lão muốn nịnh bộ Chu Vương.
109 Mắt thấy Tịch Nhan sắp rời khỏi, Hồ Tiểu Thiên ở đằng sau kêu lên:- Cô nương dừng bước!Tịch Nhan Xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lộ ra nét ngây thơ mà đơn thuần, khiến cho người ta không đành lòng trách cứ.
110 Trương Tử Khiêm thừa cơ nói:- Hồ đại nhân ra giá đi?Hồ Tiểu Thiên nói:- Một ngàn lượng bạc. Hắn vừa dứt lời, Long Diệp Phương liền lớn tiếng nói:- Bức tranh này bổn vương muốn đặt, một ngàn vàng!Cái gì gọi là Vương bát chi khí, khí chất này chỉ có con cháu hoàng gia như Long Diệp Phương mới có thể phát huy tinh tế.
111 Sự phát triển của chuyện đêm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Trại chủ Hắc Thạch Trại, Trưởng sử Tiếp Châu, thập thất Hoàng tử Đại Khang, sự luân phiên xuất hiện của những nhân vật này là điều hắn thật không ngờ đến.
112 Hồ Tiểu Thiên cẩn thận bò từ trên mái nhà xuống đất, lúc này mới nhận ra chỗ tốt của võ công, cho dù là có tiền thuê bảo tiêu, nhưng bảo tiêu cũng không thể theo sát bên cạnh mình liên tục hai mươi bốn giờ, dù sao cũng có lúc lơ đãng.
113 An Đức Toàn không giải thích, nhìn Hồ Tiểu Thiên đầy thâm ý, lão tin rằng lấy cái đầu của tiểu tử này chắc chắn có thể ngộ ra lai lịch của Thất Thất, sau đó lại nói:- Tiểu tử, cha ngươi dày công tính toán, đáng tiếc chuyện trên đời chưa chắc có thể được như ý nguyện.
114 Lưu Bảo Cử nói:- Có gì kỳ quặc?Quách Thủ Quang nói:- Trong cùng một buổi tối, chúng ta đồng thời bị mất trộm, mà lúc mất trộm, hầu như chúng ta lại đều không có ở trong nhà.
115 Hương Cầm trừng mắt nhìn hắn, nói:- Xì! Nam nhân quả thật không phải là thứ tốt lành. Ta vốn cho rằng ngươi không giống những người khác, giờ mới phát hiện ngươi cũng là kẻ háo sắc có mới nới cũ trọng sắc khinh bạn.
116 Hồ Tiểu Thiên cười nói:- Giờ hồi tưởng lại, học sinh thật sự có mắt không thấy Thái Sơn. Nếu như lúc đó học sinh biết thân phận của ngài, bất luận thế nào học sinh cũng không dám múa rìu qua mắt thợ, viết tiếp câu đối kia của ngài.
117 Trương Tử Khiêm âm thầm hít một hơi lạnh. Tiểu tử này cũng thật ác độc, chẳng lẽ hắn phải giết sạch đám quan lại huyện Thanh Vân hay sao?Hồ Tiểu Thiên nói:- Trương đại nhân xin chớ hiểu lầm, ta chỉ muốn giam lỏng các quan viên đang bị nghi vấn, đợi cho Chu vương và sứ đoàn bình an rời đi rồi mới tính tiếp.
118 Tần Vũ Đồng nhận hộp gỗ từ Hồ Tiểu Thiên, cất kỹ xong nàng nói nhỏ:- Chậm nhất là ba ngày ta sẽ thông báo kết quả cho đại nhân. Hồ Tiểu Thiên gật đầu.
119 Ba người nắm chặt lấy tay nhau thành một vòng tròn, Tiêu Thiên Mục nói:- Chu đại ca, Hồ đại nhân, ta có một đề nghị như thế này. Ba người chúng ta ý hợp tâm đầu.
120 Hồ Tiểu Thiên rót đầy rượu cho hai vị huynh trưởng sau đó mới rót vào chén của mình. Hắn nâng chén rượu lên lặng lẽ nhấp một ngụm rồi nói:Nếu Sa Già và Đại Khang xảy ra xung đột thì kẻ nào sẽ được lợi đây?Một câu hỏi khiến hai người cùng ngẩn người ra.