381 Quan đại nhân ngồi ở trên cao, mắt lé châm chọc nhìn Bối Bối mặt bị xưng phù đang quỳ gối dưới công đường. “Ngươi còn có gì muốn nói không ?”Hai tay Bối Bối bị trói sau lưng, bên cạnh còn bị lưỡi kiếm dí sát vào người.
382 Hồng quang từ trong công đường bắn phụt ra ngoài, nhằm hướng lên trời. Nhìn thấy một loại hồng quang kiểu độc nhất vô nhị, quan đại nhân rốt cục biết chính mình đã trọc tới người nào.
383 Trong Xích Diễm cung, tiếng than liên tục không ngừng vang lên. “Ai da. . . Ôi. . . Đau a. . . ”Bối Bối ủy khuất nhìn Cô Ngự Hàn, hắn dùng bông gòn chạm vào hai má nàng, nàng liền bi thương kêu lên một tiếng, cứ muốn lui thẳng về sau.
384 Trong không khí, tràn ngập mạch sóng tình đang chảy ngầm. Bối Bối cảm thấy bản thân bất giác trở nên khẩn trương, bàn tay nhỏ bé nắm một mảnh sa mỏng, trong lòng bàn tay thấm chút mồ hôi.
385 Huyên Trữ bưng tới một chén trà nóng đặt vào tay Bối Bối, thật vui mừng nhìn Bối Bối: “Tẩu tử, ngươi rất nhanh sẽ cùng Vương huynh cử hành hôn lễ, chúc mừng a.
386 Ôm thân thể mềm mại trong ngực, làm cho người ta không xao động là chuyện không có khả năng. Cô Ngự Hàn nâng khuôn mặt của nàng, từ từ cúi xuống, chuẩn bị tiếp tục hôn.
387 Chiêng trống vang trời, trong cung ngoài cung nơi nơi đều vui sướng, trong tuyết, lụa hồng tung bay, lụa hồng bay trong tuyết càng thêm vẻ náo nhiệt. Trên tường thành cao cũng một màu đỏ rực hỉ tự[1] bằng lụa mỏng, không khí rất náo nhiệt.
388 Một tiếng nói sốt ruột từ ngoài cửa truyền vào, càng ngày càng gần:“Cục cưng, các ngươi đều chạy đi nơi đâu, ra đây nhanh đi, cô cô phải giúp các ngươi đội hoa làm hoa đồng a.
389 Cô Ngự Hàn sắp xếp cung nữ đi theo kiệu hoa một cách thỏa đáng, hết sức cẩn thận, vẫn là không thể yên tâm mà kiểm tra lại toàn bộ một lần. Một lát sau, Thương Tuyệt Lệ đi tới, thấp giọng bẩm báo: “Vương, Hắc Khi Phong đến đây.
390 Nhìn người đến là Hắc Khi Phong, Bối Bối thở dài nhẹ nhõm. Tay đặt trước ngực, hoãn lại nhịp tim đập, nàng nở một nụ cười như đóa hoa : “Hắc Khi Phong, hoan nghênh ngươi tới tham gia hôn lễ của ta.
391 Bên trong hỷ đường, chú rể từng bước từng bước dẫn tân nương đi về phía trước, đi theo phía sau là ba Hoàng kim đản, kim quang chớp chớp, đáng yêu nhất là trên đỉnh đầu bọn chúng đều có đeo một vòng hoa nhỏ.
392 Nến đỏ lập lòe, ánh nến lung linh chiếu rọi trên những sợi tơ của hỉ khăn, làn sóng khăn tơ lay động ẩn hiện khuôn mặt ửng hồng, rất mê người. Tầm mắt bị ngăn trở, Bối Bối nhìn không được nam nhân đứng trước mặt nàng vì sao đứng lâu như vậy vẫn không động đậy gì.
393 Cô Ngự Hàn đem nàng đặt ở trên giường, trên chiếc giường lớn màu trắng khiến màu đỏ của giá y trên người nàng càng nổi bật, càng thêm câu hồn đoạt phách, mặt nàng đã nhuốm hồng, đôi mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, làm cho độ ấm trong cơ thể hắn nhanh chóng tăng cao.
394 Tại hành lang trong cung, ba cái Hoàng kim đản vòng quanh cây cột bay nhảy chơi đùa. “Đại ca ca, huynh có thấy cô cô đâu không a? Sao muội không thấy cô cô đâu?” Tiểu công chúa có chút buồn bực.
395 Gặp được nàng, là việc ngoài ý muốn không kịp chuẩn bị trong cuộc đời ta,Yêu nàng, cũng là việc ngoài ý muốn ngọt ngào nhất trong cuộc đời ta,Có lẽ, số ngày chúng ta quen biết, đối với trăm ngàn năm tu hành của ta mà nói, có vẻ như ngắn ngủi;Nhưng, chuyện tình chúng ta trải qua, so với trăm ngàn năm qua của ta đều phấn khích rực rỡ!Ở cùng một chỗ với nàng, ta mới thực sự hiểu được, thì ra…… Thời gian không hề có ý nghĩa, yêu nàng, đối với ta chỉ có một ý nghĩa, đó là…… chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.
396 Ta đã cho rằng nàng là chỉ là niềm vui của ta, ý nghĩa sâu sắc, ta cũng chưa hiểu nhiều. Ta cho rằng ta là Vương, ta có thể dựa vào quyền thế của ta, bề ngoài của ta, vĩ đại của ta…… là thứ nữ nhân đều thích làm điều kiện giữ nàng lại.
397 Trải qua sinh tử cùng nhau, tưởng rằng cuối cùng chúng ta đã thấy được vân khai kiến minh nguyệt(*), ta tưởng rằng chúng ta sẽ trở kết thành một đôi vợ chồng hạnh phúcNhưng,Tiểu Bối Bối của ta thế mà lại cự tuyệt lời cầu hôn của ta, lòng của ta…… đau đến rét run.
398 Đi đến nhân gian, đầu ta nhanh chóng sưu tập mọi tin tức trên thế gian. Dựa vào trí tuệ cao, trong thời gian ngắn ta muốn hiểu biết tin tức cơ bản về nhân gian thực dễ dàng.
399 Bởi vì bị thương, ta không thể khống chế chính mình hung tàn thị huyết (hung ác thích máu), chỉ biết tấn công người khác. Nhìn bọn họ bị thương, sẽ làm ta hưng phấn, cho nên, suy nghĩ duy nhất trong đầu ta chính là giết chóc.
400 Trong ngự thư phòng im lặng, ngón tay thon dài trắng nõn của Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng điểm trên một quyển tấu chương , một tay kia cầm bút viết xuống chỉ thị ở phía dưới.