361 Diễm cung. Lò hương tỏa ra làn hơi ấm khắp nơi, trong cung điện một mảnh thật yên tĩnh. Thân hình gầy gầy tĩnh mịch cô đơn đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt sâu kín, không khí u buồn quanh quẩn tỏa ra từ người nam nhân tuấn tú đứng dựa bên cửa sổ.
362 Trong mơ, cũng doanh trại, chỉ là doanh trại cực kỳ im lặng, hình như không nghe được một chút âm thanh nào. Cô Ngự Hàn cứ dán mắt vào tấm mành che lúc Bối Bối đang sinh,chỉ là không nghe thấy tiếng ồn ào lúc đó, cũng không nghe thấy tiếng đau đớn của nàng.
363 Mí mắt của Bối Bối giật giật, từ từ mở mắt. “Tiểu Bối Bối, rốt cục nàng tỉnh rồi. ”Tiếng reo mừng của Cô Ngự Hàn vang lên bên tai nàng, nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong sáng như sao, trán ẩn hiện nét thận trọng.
364 Qua một lượt chải chuốt , tinh thần của Bối Bối sảng khoái hẳn. Cô Ngự Hàn lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, bước dài đến đón, con ngươi đen sáng đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, một ngọn lửa tràn lên đáy mắt.
365 Rốt cục nhìn thấy hai người như bùn tựa keo khoan thai bước đến, Huyên Trữ dẫn đầu vọt tới trước mặt Bối Bối, thực kỹ xảo gạt Cô Ngự Hàn qua một bên. “Tẩu tử, ngươi rốt cục đã tỉnh, mọi người đều rất nhớ ngươi a!”Đôi mắt của Bối Bối kích động, nhìn Huyên Trữ, lại nhìn Khả Y chậm một bước đang bước đến, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng.
366 Hôn ba đứa trẻ, mỗi đứa một cái, nàng mới quay ngược về hướng Cô Ngự Hàn đang ngủ bên cạnh. Hạ thấp mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngủ say của hắn, làn da trơn nhẵn như ngọc trong suốt, nàng không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình, sau đó lại duỗi tay ra đi vỗ về hai má của hắn.
367 Cô Ngự Hàn gõ đầu của nàng:“Đông!” Một tiếng rất lớn, Bối Bối ăn đau hít không khí. “Này, chàng làm sao mà gõ đầu của ta,còn dùng sức mạnh như vậy! chàng có biết rất đau hay không.
368 Ban đêm, ánh trăng trên cao nằm giữa tầng mây lững lờ trôi, chiếu ánh sáng khắp thế gian, gió hiu hiu thổi. Bối Bối ngồi cạnh bàn trà, hai tay nâng má, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa.
369 Say đắm hôn môi, làm cho ánh mắt nàng dần dần mê loạn, không thể suy nghĩ được cái gì, chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của hắn lâm vào bể tình. Tay hắn linh hoạt tiến vào lưng nàng, vuốt ve da thịt trắng nộn của nàng, lấy đầu ngón tay đẩy ra cái yếm của nàng, hắn tà khí cười, bàn tay chậm rãi từ sau lưng dao động đến trước ngực.
370 Tia nắng ban mai mỏng manh, xuyên qua bức rèm cửa sổ thêu hoa, chiếu xuống mặt đất, rơi trên một bóng dáng yêu kiều, theo cơn gió nhẹ chậm rãi luớt nhẹ.
371 Bối Bối cúi đầu nhìn bộ y phục hồng nhạt mới của mình, ngay cả đồ trang sức cũng là mới. Sờ sờ cái nơ con bướm trên tóc, lại vuốt vuốt khuôn mặt đã đánh phấn tô son, nhìn người trong gương, môi hồng răng trắng, da thịt mềm mại, nõn nà, lông mày được kẻ hời hợt, tóc mây nhu lượng thuận hoạt.
372 Bối bối bực mình giậm chân, dứt khoát đứng tại chỗ hét lớn:” Cô Ngự Hàn, chàng chạy tới nơi nào, nhanh đi ra, khi dễ ta pháp lực không mạnh sao?!”Gọi một hồi lâu, xung quanh im ắng như trước, chỉ còn lại những đóa hoa như tuyết rơi.
373 Ngồi trước bàn gỗ lim làm việc của cục dân chính, khóe mắt của Bối Bối run rẩy nhận lấy ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng, cúi đầu không giám nhìn lên.
374 Bối bối đứng ở bên cửa sổ, ba quả trứng nhỏ hoàng kim đồng loạt đứng ở trên thẩm mềm bên cửa sổ, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc gần gũi với mẫu thân. Nhìn bầu trời phía xa xăm, Bối Bối nhịn không được gật gù đắc ý ngâm thơ:“Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn.
375 Rất nhanh, Bối Bối liền như một trận gió cuốn vào ngự thư phòng. “Cô Ngự Hàn. . . ” Nàng người chưa tới tiếng đã truyền vào trong thư phòng. Cô Ngự Hàn mới ngẩng đầu, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, Bối Bối một mặt nổi giận đùng đùng từng bước chân nặng nề đi vào.
376 Đột nhiên, Bối Bối cảm thấy mình bị người khác xách đi. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba cái quả tiểu trứng chuyên gây sự cư nhiên thi pháp kéo nàng đi từ sau cổ.
377 Trời dần dần chuyển hoàng hôn, tầng mây cũng dần ảm đạm, mất đi ánh sáng, tựa hồ có thể có tuyết rơi. Ba quả xà đản trên đường bay mái hiên các cửa tiệm đi.
378 Trên thẩm đường của quan phủ, vị quan tuổi đã cao với chòm râu quai nón đang đẩy đẩy cặp kính đã rơi xuống sóng mũi, chớp chớp ánh mắt tinh tế. “Dưới công đường người nào báo quan a?”Béo thẩm thực tự mãn tiến lên một bước, dương cao giọng: “Đại nhân, là dân phụ muốn cáo quan.
379 Trong Diễm cung, giờ phút này đang vì tìm kiếm Vương hậu nương nương cùng tiểu vương tử tiểu công chúa bị mất tích mà loạn đến gà bay chó nhảy. Cô Ngự Hàn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, những nếp nhăn trên trán cơ hồ sắp xếp đống thành núi.
380 “Các ngươi một người cũng đừng mơ tưởng đến việc bỏ chạy!” Lâm bộ đầu vung vỏkiếm lên, chuyển công kích sang hướng ba quả tiểu Hoàng kim đản. Thấy thế, Bối Bối giận dữ tận tim gan: “Này, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân haykhông, cư nhiên ngay cả tiểu hài tử cũng ra tay.