401 Bối Bối nắm tay thành tiểu quyền đầu đuổi lại, trong ánh mắt cũng là tràn đầy ý cười. “Đừng chạy, ta nhất định phải giáo huấn chàng, cho chàng biết cái gì gọi là uy nghiêm của nương tử.
402 Lão nhị vừa mới đặt tên là Cô Ngự Nguyệt thi pháp, liền từ giữa hai huynh muội đi ra, lười biếng khoanh tay nhìn hai huynh muội nhà mình còn chồng lên nhau thành một khối trên mặt đất.
403 Ánh trăng ở giữa tầng mây chậm rãi di động, đêm dần khuya. Bối Bối từ trong lòng hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trong trời đêm từng bông tuyết trong suốt lóng lánh bay xuống, nàng bướng bỉnh vươn tay đến ngoài cửa sổ bắt lấy hạt tuyết.
404 Hôm nay thời tiết thực trong sáng, là một ngày rất tốt để du ngoạn. Nhưng, nàng một chút tâm tình đi chơi trong tiết thanh minh cũng không có. Bối Bối tựa cằm trên bàn, hai mắt vô thần nhìn cái chén, thở dài thật dài:“Ai……”“Vương hậu nương nương, ngài làm sao vậy, không vui sao?” Anh nhi thân thiết nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của nàng.
405 Bối Bối không biểu hiện gì quan sát mỹ nhân đứng bên cạnh Hoắc Giả, trong lòng không khỏi nói thầm, Hoắc tiểu thư này như thế nào cứ nhìn chằm chằm tướng công của nàng, con gái cổ đại không phải nên kín đáo một chút sao!Không có cảm giác được cảm xúc của Bối Bối, Cô Ngự Hàn vẫn tự ý giới thiệu nói:“Tiểu Bối Bối, đây là thiên kim trong tay của Hoắc tiền bối tên là Hoắc Liên Tâm.
406 Sáng sớm yên tĩnh, tiếng chim hót nghe vui tai. Trong đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, rèm mỏng nhẹ nhàng bay, dập dờn gợn sóng dịu dàng, làm nổi bật trăm hoa đua nở xung quanh lương đình, tình thơ ý hoạ không nói nên lời.
407 “Oành oành oành. . . . . . ”Hoa viên yên tĩnh bị hoa lửa đánh nhau đánh trúng vào bụi hoa cánh hoa bay tán loạn, làm vườn hoa căn bản tuyệt đẹp ngay ngắn bị khuấy động thành một mảnh hỗn loạn.
408 Ngẩng đầu, nàng mới phát hiện mình đã trở về đến tẩm cung. Anh nhi lập tức ra nghênh đón , mắt nhìn thấy tay Bối Bối có máu, nàng thét chói tai:“Vương hậu nương nương, tay của người bị thương, mau.
409 Trong điện phủ, ca múa người người đều vui vẻ, rượu ngon món ngon mùi hương lượn lờ, làm cho ngón trỏ người ta động đậy. Hoắc Giả vẫn duy trì tươi cười trên mặt , ánh mắt lại là âm thầm đánh giá vẻ mặt Cô Ngự Hàn.
410 Vội vàng đi về phía trước, Anh nhi cũng bất chấp lễ nghi liền trực tiếp cất giọng gọi người. “Thương hộ vệ, Thương hộ vệ. . . . . . ”Thương Tuyệt Lệ nghe tiếng gọi đi ra, chỉ thấy dáng vẻ của Anh nhi vội vã, hắn nghi hoặc khó hiểu đi qua.
411 Đêm đen dần sâu thêm, làn gió đêm đầu xuân vẫn còn mang theo vài hạt tuyết mỏng manh. Ở ngã tư đường cũng dần nhuộm màu đen của bóng tối, trừ vài người thỉnh thoảng đi qua, còn có vài bóng dáng khác.
412 “Ping ping oành oành. . . . . . ”Trong ngôi miếu đổ nát tro bụi tràn ngập, gỗ mục bay loạn lên, cùng với tiếng kêu la của trẻ con. “A a a. . . . . . Thật sự là đến đòi mạng, a.
413 Hai bóng người một lớn một nhỏ chạy nhanh khỏi miếu đổ nát, cùng với tiếng kêu rên của nữ nhân. “Thảm thảm, Khả Y bị bắt đi rồi, a a a a. . . . . . Ta phải mau đi cứu người.
414 Bối Bối mím môi, lặng im trong chốc lát mới mở miệng, cũng đáp lại lời nói của hắn, mà cũng là hỏi điều nàng muốn hỏi. “Vậy chàng đã giải quyết vấn đề của chàng chưa?”Hắn hôn miệng nàng đang hơi hơi mím chặt:“Đương nhiên, ta không lưu tình chút nào đã đem cha con Hoắc gia đuổi ra hoàng cung, ai dám tranh thủ tình cảm cùng Tiểu Bối Bối của ta, ta sẽ coi như kẻ thù, như vậy nàng có vui không?”“Tàm tạm, ai biết chàng cuối cùng còn có lần sau nữa hay không.
415 Nhìn hắn, ánh nến leo lét bao phủ ở trên người hắn, tựa như vị thần trong bóng đêm, cao lớn như vậy, có cảm giác an toàn như vậy, có thể dựa vào như vậy.
416 Trong bức màn phù dung, sóng tình kiều diễm nhiều lần gợn lên. “Khả Y, lại gọi tên của ta một lần nữa. ” Giọng nam khàn khàn mang theo tình cảm nồng nàn.
417 Diễm cung. Một vòng hồng quang bao phủ cung điện, vây khốn ba cái tiểu hài tử đáng yêu. “Đại ca ca, chúng ta còn phải bị nhốt tại nơi này bao lâu? Phụ thân thật đáng giận, lại đem chúng ta thành giống như phạm nhân mà nhốt.
418 Ánh nắng tươi sáng, ngày xuân phong cảnh đẹp vô cùng. Bối Bối nằm ở trên quý phi tháp, ngẩng mặt, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Ở một chỗ rẽ của hành lang trong cung, một bóng người nhẹ nhàng phong độ tuấn mỹ đi tới, chỉ chốc lát sau liền tới bên người nàng.
419 Hắc Phong quốc. Đêm đã khuya, ánh trăng lờ mờ sáng tỏ, trải xuống mặt đất một ánh sáng trắng bạc, màn đêm u tĩnh tươi đẹp. Cung điện trang nghiêm đắm chìm trong ánh trăng, nét thần thánh không thể xâm phạm, tăng thêm vài phần sáng chói thánh khiết.
420 Bóng trăng dời đi, bầu trời đêm khuya càng thêm tối đen, cơ hồ che khuất toàn bộ ánh trăng. Huyên Trữ rón ra rón rén tiến vào tẩm thất[1] của Hắc Khi Phong, nhìn trái liếc phải, mục tiêu tập trung trên khe hở của ngăn tủ ở đầu giường.
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 37