41 “Này, ngươi đến tột cùng muốn mang chúng ta đi nơi nào hả?”Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn nam nhân đang đi phía trước, nói cái gì mà xuất phủ chơi đùa, kết quả chính là đi liên tục ở trên đường lớn sao? Như vậy, nàng thà nằm ngủ ở nhà còn có cảm giác hơn.
42 Gió thổi nhẹ nhàng, mang theo oi bức. Nam nhân đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa, sợi tóc đen bay múa, ở dưới ánh trăng phác họa ra hình ảnh xinh đẹp.
43 Thời gian đếm trên đầu ngón tay, trong nháy mắt, hôn lễ cuối cùng cũng tới. Sáng sớm, Bắc Tiểu Lôi bị vực dậy, chải đầu trang điểm, một lần nữa khoác lên giá y, đội mũ phượng.
44 “Lôi Nhi. ”Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi gỡ khăn voan xuống có chút đau đầu, nàng lại nhẫn nại không được tính nóng nảy rồi. Nhưng là những người khác trông thấy Bắc Tiểu Lôi lại là vẻ mặt kinh diễm, nữ tử đẹp quá.
45 Theo lời hô sau cùng của người chủ trì với sắc mặt tươi cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Tinh Thần cũng mang theo ý cười. Tay nắm lấy Bắc Tiểu Lôi, bóng dáng đỏ rực giống như hai luồng lửa thân mật gắn bó.
46 “Mẫu thân. ”Tả Hữu Nguyệt thấy bộ dáng phát hỏa của Bắc Tiểu Lôi, hơi sợ mà tiến vào trong lòng Dạ Tinh Thần. Mở to đôi mắt đen tròn nhìn vào nàng, tựa hồ bị lửa giận của nàng hù sợ.
47 “Thất bại?”Tả Quân Mạc nắm hai tay sau lưng, tóc đen như mực rủ xuống trên vai, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người hắn, bóng dáng thon dài kéo trên mặt đất.
48 Ánh mặt trời từ màn cửa sổ đỏ thắm mà vào, ánh nắng vàng óng sái lạc trên đất. Gió sớm nhẹ nhàng, lụa trắng trên giường lay động. Trên giường, một đôi nam nữ ôm nhau triền miên, tóc đen quấn thân, sa mền đỏ rực ngụ ở bộ ngực hai người, lộ ra cái cổ trắng ngần, dấu hôn đỏ hồng tựa như mấy đóa hồng mai nở rộ.
49 “Mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”Tả Hữu Nguyệt ngồi ở bên giường, vung vẩy hai chân nhỏ bé. Một đôi mắt to ngập nước tràn đầy nước mắt, bày ra khuôn mặt đáng thương.
50 Môi mỏng dưới mặt nạ của nam nhân hé mở, cố gắng tác động lên hai gò má, sau đó phun ra lời nói lại băng lãnh như cũ, không chút độ ấm. “Vì sao chúng ta phải đi theo ngươi?”Tả Hữu Tinh nén xuống ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nho nhỏ nhưng lại phi thường bình tĩnh.
51 Mặt trời khoan thai đi lên đỉnh đầu nhìn xuống nhân gian chúng sinh. Ánh nắng nhàn nhạt nhu hòa. Sơn trang Thất Dạ. Kiến trúc hùng vĩ độc chiếm trên núi cao, ngói đen trụ xanh, rường cột chạm trổ, hai thạch sư sinh động như thật đứng sừng sững trước đại môn màu đen đóng chặt, trợn mắt nhìn, uy phong lẫm liệt.
52 Rõ ràng là thời tiết tốt có ánh nắng mặt trời sáng rỡ, nhưng trong Tiêu Dao Vương phủ lại lạnh như đêm đông. Đại sảnh Vương phủ, tụ họp đầy đủ mọi người.
53 Cuối cùng Bắc Tiểu Lôi mang theo Tiểu Lục, Tiểu Thục chạy đi; phu phụ Bắc Phong Phi cũng đã rời đi, Kim Ngân Tài Bảo cũng theo phân phó đi ra khỏi phủ.
54 “Hoàng thượng, thần thiếp cố ý đến ngự thiện phòng làm cháo tổ yến, người ăn một chút đi. ”Trong ngự thư phòng, long tiên hương vấn vít. Lụa trắng theo gió thổi từ bên ngoài phòng vào nhẹ lay động, khiến người có cảm giác mát mẻ.
55 Ánh nắng tươi sáng, ngàn dặm không mây. Tiêu Dao phủ lại lâm vào một mảnh ảm đạm u ám. Đột nhiên xuất hiện hai tiểu chủ tử đáng yêu, không nghĩ tới còn chưa được bao lâu, hai tiểu chủ tử lại không hiểu ra sao mà không thấy.
56 Một bức tranh sơn thủy khí thế hào hùng chiếm cứ ngay chính diện phòng khách. Dưới bức tranh, Dạ Tinh Triệt đang ngồi, tay bưng ly trà, nhẹ nhàng uống, tao nhã mà tôn quý.
57 “Lâu chủ. ”Một đạo bóng dáng màu đen giống như quỷ mị xuất hiện ở dưới đại sảnh Ám Ảnh lâu, nửa quỳ xuống, hướng về phía nam tử đeo mặt nạ màu vàng đang ngồi trên chủ tọa vấn an.
58 Bắc Tiểu Lôi thấy hoàng đế bị mình mắng vẫn còn cười ha ha, đôi mi thanh tú nhịn không được chau lại. Đôi mắt sáng ngời nhìn nụ cười của hắn mang theo nghi hoặc, hoàng đế này sẽ không phải đầu óc có bệnh chứ.
59 “Thúc thúc hư, ta chán ghét ngươi. ”Đột nhiên, Tả Hữu Nguyệt từ phía sau Tả Hữu Tinh lộ ra đầu nhỏ, hướng Tả Quân Mạc hét to. Nó chán ghét thúc thúc nói chuyện hung ác này, nó muốn trở lại bên người mẫu thân cùng phụ thân.
60 “Ngươi thật sự là cậu của chúng ta sao?”Tả Hữu Tinh mấp máy môi, hai mắt mở thật to nhìn vào Tả Quân Mạc. “Tuyệt không nói lời dối gạt. ” Tả Quân Mạc gật đầu, khuôn mặt lãnh tuấn bắt đầu nhiễm lên một tầng ấm áp.