141 “Bệ hạ—“Nhìn thấy bộ dáng này của Nguyệt Minh Nhất, Độc Mạc, Độc Viễn không đành lòng. Độc Mạc quay đầu nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trong đôi mắt lãnh mạc trước sau như một xẹt qua phẫn hận.
142 “Ta sợ. ” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa sự hiện hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sẽ dẫn tới sát khí. ”Một câu nói đơn giản lại giải thích cho tất cả.
143 Phương đông trắng dần, lộ ra ánh sáng. Một tiểu cung nữ thân mặc cung trang đang gấp gáp vội vàng đi về hướng cung Càn Khôn, gió sớm lành lạnh. Giọt sương trong suốt từ trên nhánh cây rơi xuống, trượt vào trong đóa hoa vừa mới thức tỉnh.
144 “Oa oa……. ”Tả Hữu Nguyệt bị té ngã trên đất, phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa. Tả Hữu Tinh cũng bị hai thái giám đánh hai cái tát, mặt sưng phù giống như hai tòa núi nhỏ.
145 “Con nguyện ý ở lại chỗ này. ”Tả Hữu Tinh đột nhiên lên tiếng, mặt sưng đỏ, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định. “Tinh Nhi. ”Nguyệt Minh Nhất đỏ hồng hốc mắt nhìn vào Tả Hữu Tinh, tuy Tinh Nhi tha thứ cho hắn rồi, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến con sẽ ở lại với hắn trong cái lồng sắt hoa lệ này, đúng vậy, hắn thật ra vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi hai đứa nhỏ sẽ rời bỏ hắn, Nhu Nhi đã không còn, lại mất đi bọn nhỏ nữa, hắn không biết mình có thể kiên cường sống tiếp hay không?“Tinh Nhi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hi vọng Tinh Nhi có thể hạnh phúc, khoái hoạt.