121 “Hiện tại ngươi thua rồi. ”Chỉ mấy chữ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lực áp bách mạnh mẽ. Sắc mặt bạch y thiếu nữ trầm xuống, cảm thấy ánh mắt bốn phía như đang cười nhạo nàng.
122 “Mẫu thân—“Giọng nói non nớt thanh thúy của tiểu nữ oa xuyên qua đám người ồn ào, rơi vào trong tai Bắc Tiểu Lôi và Dạ Tinh Thần. Hai người đều sửng sốt, Bắc Tiểu Lôi cũng dừng roi lại.
123 “Sư huynh, bọn chúng là?”Bạch Yên Nhi chỉ vào Tả Hữu Tinh, Tả Hữu Nguyệt, nhưng không ngờ hai đứa bé lại cho nàng một cái liếc mắt. “Bọn nhỏ là bảo bối của ta.
124 Bạch Yên Nhi cúi thấp đầu, trong giọng nói có chút đáng thương làm cho người ta thương tiếc, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu không tình nguyện cùng phẫn hận, từ khi nào, nàng lại bị người khi dễ đến loại tình trạng này.
125 Tiêu Dao Vương phủBầu trời lộ ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, giống như một tấm gấm vóc màu vàng, xinh đẹp chói mắt. Gió mát hiu hiu, hoa và cây đung đưa.
126 Tả Hữu Tinh ngắm nhìn nụ cười đến nịnh hót của lão bản Ngọc Khí Hành, nhíu lông mày nho nhỏ. Một tay dắt theo muội muội, đôi mắt đen như mực liếc nhìn trong cửa hàng một cái, thản nhiên nói.
127 Tiêu Dao Vương phủ“Cái gì?”Bắc Tiểu Lôi ngồi ở bên cạnh Dạ Tinh Thần, đôi mắt sáng ngời gắt gao nhìn chằm chằm hai thị vệ quỳ trên mặt đất. Kéo theo váy đỏ, gió thổi tóc bay, giống như đang bày tỏ vẻ không thể tin được trong lòng nàng.
128 Xe ngựa lộc cộc lộc cộc tiến về phía trước. Ánh mặt trời dần trở nên nóng rực, gió hạ nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu truyền đến. Có loại cảm giác ngột ngạt, bị đè nén.
129 Đêm lạnh như nước, trăng sáng sao thưa. Trên đường phố yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng nói chuyện nho nhỏ. Giữa bóng cây lay động, một đạo bóng dáng màu đen như quỷ mị từ trong một gian phòng của khách điếm hướng về một bên khác bay vút đi.
130 “Thả chúng ra. ”Đôi mắt thâm thúy của hắc y nhân như ngưng tụ băng, khẽ mím môi nhìn vào thanh sam nam tử cắp lấy đứa bé. Cả người tản mát ra lệ khí làm cho người khác sợ hãi.
131 “Tinh Nhi—“Con ngươi thâm sâu cách một lớp sương mù, nhìn vào bản thu nhỏ của chính mình kia. Tả Hữu Tinh mím môi, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào người nam nhân nọ.
132 Tiêu Dao Vương phủSắc vàng của ánh mặt trời chiếu xuống, làm mặt đất hiện lên một tầng sáng rực rỡ. Vương phủ, người ra vào lui lui tới tới. Một quang cảnh bận rộn, khẩn trương.
133 Đêm, lạnh như băng; trăng, trốn vào trong tầng mây dày nặng. Bầu không khí áp bách dị thường, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp. Trong cung Càn Khôn, ngọn đèn mờ nhạt đung đưa theo gió đêm, lúc sáng lúc tối.
134 Hoàng cung Nguyệt DiễmNgoài cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng mông lung bao phủ mặt đất. Gió đêm lành lạnh, xuyên thấu qua song cửa sổ khắc hoa thổi vào.
135 Tả Hữu Tinh chứng kiến Nguyệt Minh Nhất xông tới, hơi giật mình. Tiếp đó lại khôi phục biểu tình bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người nam nhân đó đối với chúng, trái tim nó gần như muốn mềm xuống, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân, lại tránh đi ánh mắt của ông ta.
136 Khách điếm • sương phòngCửa sổ rộng mở, có thể nhìn rõ sự phồn hoa của đường phố bên ngoài, ngựa xe như nước. Có mấy người đều ngồi ở bốn phía của sương phòng, lẳng lặng, không nói tiếng nào.
137 Ráng chiều tản đi, màn đêm buông xuống. Vài con tuấn mã cao lớn tiến đến Nguyệt Diễm quốc, trên lưng ngựa là mấy nam tử tuấn mỹ lãnh mạc. Ước chừng sau một nén hương, mấy nam tử lãnh mạc này ở trong đèn hoa rực rỡ hướng đến khách điếm rộng lớn nhất Nguyệt Diễm.
138 Trăng cuối tháng như lưỡi câu, đêm lạnh như nước. Hoàng cung vàng son lộng lẫy dưới ánh trăng thanh lãnh, giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc.
139 “Mẫu thân?!”Tả Hữu Tinh gần như là thấp giọng hô, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn thẳng tắp vào Bắc Tiểu Lôi. Quả thực là không thể tin được, trước mắt thật sự là mẫu thân ư? Nó không nhìn nhầm chứ?“Hư—“ Bắc Tiểu Lôi ngồi vào bên giường, ngón tay ngọc thon dài để ở bên môi, ý bảo Tả Hữu Tinh nhỏ giọng.
140 Một thân long bào kia đã nói lên thân phận của hắn, hoàng đế Nguyệt Minh Nhất của Nguyệt Diễm quốc. Gió đêm thoảng qua, trăng sáng chiếu xuống. Chỉ cần nhìn nghiêng khuôn mặt kia với Tả Hữu Tinh, đã để cho người ta không thể tiếp tục hoài nghi, hoàng đế Nguyệt Diễm chính là cha ruột của hai đứa bé, cũng là người đã vứt bỏ chúng.