61 Sau bữa ăn, mọi người đi dạo trong phạm vi được cho phép, thuận tiện tìm phòng ình. Theo như Lý Phục nói, lâu đài này khá là lớn, bằng năm, bảy lần diện tích của sân bóng.
62 Phòng máy vi tính có 4 bộ máy, toàn bộ đều là máy cũ, không biết đã dùng qua mấy đời rồi. Vu Minh khởi động máy, tuy cũ nhưng vẫn còn có thể chạy được.
63 Trương Dạ Nam nhìn về phía mọi người nói:- Tôi muốn các vị hỗ trợ, gọi mọi người đều tập trung đến nhà ăn. Một người nói: - Chúng tôi còn phải tìm bảo.
64 Trong đầu Vu Minh có nhiều nghi vấn, nhiều chuyện đều không có tính lô-gíc, không liên kết lại với nhau. Không giải thích được sự xuất hiện của sát thủ, còn có mật thất, mật đạo.
65 Ở một vị trí trên tầng hai, thi thể vẫn còn đó. Vu Minh soi mặt đất, nói:- Có dấu vết kéo lê. Trên mặt thảm là vệt máu dài. Diệp Chiến cũng nói:- Tôi nghe thấy tiếng súng, chừng bốn mươi giây sau thì chạy đến, sau đó thấy có người chạy tới phía kia.
66 Vu Minh mắc chân vào thang, nghỉ ngơi một lát. Hắn thử lại lần nữa, vẫn không thể đẩy được tảng đá ra. Vu Minh hết hy vọng. Đúng lúc này, tảng đá bị đẩy ra, ánh đèn pin chiếu xuống, chói lóa khiến Vu Minh không thể mở mắt ra, thầm nghĩ: Thôi xong, thôi xong.
67 Dưới sự trợ giúp của một người chơi, Trương Dạ Nam vừa băng bó vết thương vừa nói:- Mọi người nghe rồi đó, hiện giờ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Chúng ta có mười hai người, chia làm bốn nhóm.
68 Thẩm Vạn đi xuống tầng hai, một thi thể ở ngay trước mặt ông ta. Ông ta bước qua thi thể, kiệt tác này của ông ta. Mấy phút đồng hồ sau, ông ta nhìn thấy ánh lửa.
69 Hai người chơi nâng Thẩm Vạn dậy, Trương Dạ Nam hỏi:- Tổng giám đốc Thẩm, không phải ông hỏi tôi là có tin nhân quả báo ứng không hay sao? Con của ông chết, ông muốn nhân quả báo ứng.
70 Công ty cuối cùng đã điều chỉnh lại, Đỗ Thanh Thanh cũng được nghỉ ngơi một ngày. Tối ngày hôm sau Ngô Du Du làm ọi người một bữa cơm thật ngon vì ngày mai cô sẽ phải đi.
71 - Chưa hề nghe qua. Vu Minh trả lời, Chân Nhái khẳng định không phải là cái chân ếch đi bơi rồi. - Chân Nhái là tên khác của bí mật thương mại bị trộm.
72 - Anh đang rao giá trên trời à!Đỗ Thanh Thanh bất mãn nói:- Có bán tôi thì cũng không đủ hai triệu đô. - Hừ, có bán cô thì cũng phải đi vay hai triệu nữa.
73 Nghê Thu mở cửa, bên ngoài không có ai, chỉ có một cái lọ phun sương nho nhỏ. Hắn cầm lấy sau đó phun tới cái chỗ mà bản thân mình dẫm lên. Rồi khóa cửa lại rời đi.
74 Kim Hỉ Hỉ cầm điện thoại lên kiểm tra một chút, rồi gật đầu nói:- Lý Phục, chúng ta đi thôi. - Này. Nhớ mặt nhau đấy. Hải Na gọi với theo. “Chị gái, đừng có chơi mấy cái trò vô nghĩa được không?” Vu Minh cầu nguyện.
75 Sáng ngày hôm sau, khi mọi người còn đang đánh răng đi vệ sinh thì Lý Phục đã truyền lại tin tức. Vu Minh với Diệp Chiến đang bàn luận tình huống:- Căn cứ theo di động của đối phương thì sẽ dùng phương pháp đấu giá Chân Nhái qua điện thoại, thời gian hôm nay từ 10 giờ tới 10 rưỡi.
76 Vu Minh đi tới gần khách sạn của người mua bên Mỹ. nhưng ở nơi này người nước ngoài rất nhiều, người Mỹ cũng không có ít, vậy rốt cuộc kẻ nào mới là người mua hàng đây?Hử? Chiếc taxi kia có vấn đề.
77 Cửa xe mở ra, lái xe vội vàng lao về phía Vu Minh, Vu Minh đã chạy xuống, trong lòng thầm mắng, "Ghét nhất là cái đám, động một tí là móc súng ra, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
78 Ầy…Ba người kia nghe Lý Phục nói xong thì như quả bóng xịt. Quả đúng là tiếng Anh. Ngay cả tiếng Anh cũng không hiểu thì làm sao ra ngoài đấu chọi được với quốc tế?Lý Phục cảm thấy khó hiểu:- Học tiếng Anh khó lắm sao?Vu Minh cắn răng:- Kẻ đáng hận nhất trên thế giới này chính là người phát minh ra tiếng Anh.
79 Mấy tháng trước, Đỗ lão tiên sinh ở nước ngoài bán đấu giá, tốn tới 1,1 triệu đô la Mỹ mới mua được hai bức tranh sơn dầu. Một bức là Người Trông Ruộng, bức còn lại là Tịch Dương.
80 Hai bức tranh giả được trải trên bàn hội nghị, Lưu Mãng cùng Lý Phục đều tự cầm một cái kính lúp xem. Một lúc sau, Lưu Mãng nói:- Đồ giả này không phải hàng in, mà là vẽ tay.