21 Nghe Vu Minh nói như vậy, Đỗ Thanh Thanh bình tĩnh lại một chút. Đỗ Thanh Thanh nói:- Nếu Lý Phục có việc gì, thì việc này chúng ta không thể không làm.
22 Đỗ Thanh Thanh điện thoại cho Nghê Thu kể lại sơ lược sự việc. Nghê Thu hít một hơi lạnh:- Sếp à, tôi bán mình chứ không bán mạng. Quan trọng nhất là tôi đang đau … dạ dày, ăn cay một chút là đau, chắc là không quen ăn đồ ở nhà ăn công ty.
23 Đỗ Thanh Thanh cải chính lại:- Phải nói là tôi đã mắc nợ Đỗ lão tiên sinh. Hơn hai mươi năm trước cha tôi mượn của Đỗ lão tiên sinh một khoản tiền để làm buôn bán.
24 Nam quỷ đi tới trước mặt đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếc hận:- Mợ nó, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà. Nữ quỷ cười:- Anh có thể là người thứ hai…- Sặc, củ lạc giòn tan, tôi thích làm người thứ nhất hơn…- Anh đúng là sắc đảm bao thiên nha, muốn chết à?Nữ quỷ nghiêm khắc nói, nhưng lại :- Nhưng mà, ngày mai chúng ta có thể đi thuê phòng.
25 Một cảnh sát bên ngoài nói:- Đội trưởng, bên ngoài có một người nói là Lưu Mãng của Đỗ Thị Quốc Tế muốn gặp cô Đỗ Thanh Thanh. Còn hỏi, có phải cô Đỗ Thanh Thanh chết rồi không?Đỗ Thanh Thanh quyết định tỉnh lại, ừm một tiếng, mở hai mắt.
26 Vu Minh nghe điện thoại. Trương Dạ Nam nói:- Điện thoại của cậu có rồi, ngoài ra còn mười nghìn tệ tiền thưởng. Cậu xem khi nào rảnh thì tới đội cảnh sát hình sự lấy.
27 Lâm tiên sinh ngẫm lại rồi gật đầu, rất có lý, nói:- Giấy đăng ký kết hôn tôi không mang, cô ấy tên là Khả Nhi. Các vị có thể hỏi Đỗ tiên sinh, anh ấy biết.
28 Được rồi, đây là công ty cho vay nặng lãi, nhưng mà treo biển công ty tư vấn tài chính. Dựa theo pháp luật, lãi suất vượt quá bốn lần lãi suất ngân hàng là vay nặng lãi, thuộc loại phạm pháp, hơn nữa không được pháp luật bảo vệ.
29 Một buổi sáng nào đó, khi bạn bị đồng hồ đánh thức, trong sự mông lung ngái ngủ đi đánh răng. Đột nhiên ngẩn người, có một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ, trực tiếp đi tới cái bồn cầu phía bên kia, kéo quần ngủ ngồi xuống trên bồn cầu, bắt đầu đi vệ sinh.
30 Hải Na dẫm bịch lên ghế của Nghê Thu:- Cho dù là việc gì thì các anh cũng có thể nhận hết. Tỷ như giúp người ta mua một phần đồ ăn khuya, thù lao là năm mươi tệ.
31 Vu Minh đang nghiên cứu tư liệu mà Lý Phục đưa cho. Từ nửa năm tới ba tháng trước, vị luật sư này đã nhận tổng cộng mười một vụ tố tụng. Người ủy thác đều là công ty tài chính kia, đều yêu cầu tòa án cưỡng chế thi hành với con nợ.
32 Vu Minh quay đầu lại nhìn, lấy giấy bút ra ghi biển số xe: - Cảm ơn bác tài. Đoạn hắn cầm điện thoại:- Cảnh sát Trương, biển số xe XXX, chắc là xe của tập đoàn lừa đảo kia.
33 Người bạn Vu Minh liên hệ có nickname là Thiên Kê Bốn Mắt, là Thiên Kê chứ không phải Điền Kê. Vu Minh: Alo Thiên Kê. Thiên Kê: Mật khẩu. Vu Minh: Mẹ mày khỏe không.
34 Đây là một trung tâm hoạt động khá lâu năm được bố trí ở trong tiểu khu này. Nhưng nơi này thành thị nông thôn kết hợp, cho nên là lắm kiểu người. Khả Nhi ở bên ngoài chờ đợi, sau khi thấy Vu Minh thì dẫn hắn đi vào, vừa đi vừa giới thiệu tình huống bên trong.
35 Vu Minh chỉ quân bài lơ khơ, giải thích:- Vết móng tay, vết sờn bên mép bài, nước đọng. Không cần nhìn, không biết cách thì không thể nào nhìn ra được.
36 Vu Minh và Nghê Thu đều thán phục:- Tám tuổi bỏ trốn rồi?Cuộc đời dũng cảm cần gì lý do. - Ừ! Sau đó tôi gặp Đỗ Thanh Thanh, lúc đó cô ấy bảy tuổi, đang nhặt bình nước khoáng bên đường.
37 - Vì sao anh đi gặp thầy Tiền?Nghe câu hỏi này, Vu Minh lập tức hiểu ra. Thầy Tiền chính là người chồng trong cặp vợ chồng trong đơn hàng của anh Điêu, hắn đã tự mình đi tìm hiểu tình hình người thầy đó.
38 Ven biển là một quốc lộ, bên kia quốc lộ là rừng rậm nguyên thủy được nhà nước bảo vệ. Bên rừng rậm, Cam và Chuối cùng lấy ống dòm nhìn Vu Minh đang ngồi yên bất động trên bờ biển.
39 - Đương nhiên là tìm viên kim cương rồi. Ân oán nhà giàu là phiền toái nhất. Năm anh chị em này bình thường đã không hòa hợp rồi. Nghe nói trong di chúc của ông cụ có một điều, nếu di sản thừa kế mà không còn thì có thể đổi thành tiền tệ cùng giá trị, lấy từ tài sản của những người con còn lại để bổ sung cho đủ.
40 - Biết rồi, tôi còn một tin tốt nữa muốn nói cho cô. Vu Minh nói:- Tôi đại khái đoán được kim cương đang ở đâu. - Ở đâu?Hải Na vui mừng hỏi. - Không nói cho cô.