1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2
Khía cạnh mặt người dạ thú của Mạc Hân tôi đã biết, nhưng tôi không ngờ anh ta lại điên rồ tới mức này! Sao tôi có thể trao lần đầu tiên của mình cho một quả dưa chuột!
Anh ta đè tôi lên giường, cởi quần áo tôi rồi cầm quả dưa chuột xông tới chỗ kín.
3
Giọng nói lạnh lùng mà quyết tuyệt, mang theo uy lực không thể chối cãi.
Khí thế của người đàn ông này thật là mạnh mẽ!
Nhưng tôi biết, lúc này nếu tôi thật sự xuống xe nhất định sẽ chết.
4
Cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy mặt mà ngại ngùng.
Tôi nhấc cơ thể bủn rủn xuống giường, cũng không dám về nhà, rửa mặt một chút rồi lên công ty.
Trải qua chuyện tối qua, tôi đã quyết định phải ly hôn.
5
Mạc Hân không để ý mọi người, chửi rủa tôi một trận, người xung quanh càng chỉ trỏ tôi, khiến tôi cảm thấy cả đời này chưa từng mất mặt đến vậy.
Tôi thấy Giản Đằng Đằng đứng đó muốn giúp tôi, nhưng lại sợ dáng vẻ hung thần ác sát của Mạc Hân và Phương Uyên, cuối cùng không dám lên.
6
Tôi cười khổ một tiếng, đơn giản ngồi xuống trước cửa công ty.
“Mẹ, là Phương Uyên nói với mẹ?”
“Chuyện chính mình làm còn sợ người khác nói sao? Tại sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như con, thật là mất mặt chết! Con còn không mau đến đồn cảnh sát giải thích, sau đó cùng mẹ đến Mạc gia xin Mạc Hân tha thứ! Cho dù thế nào, nếu để mất người đàn ông tốt như Mạc Hân, mẹ xem con làm thế nào!”
Tôi không muốn giải thích với mẹ về “người đàn ông tốt” trong mắt bà thực tế buồn nôn đến mức nào.
7
Đây không phải là người đàn ông tối qua sao? Chỉ là, xe của anh ta dường như khác chiếc hôm qua, kẻ có tiền thật đúng là xa xỉ.
Tầm mắt anh ta quét qua tôi, vẻ mặt không hề có gì thay đổi, cứ như là không biết tôi vậy.
8
Luật sư? Luật sư tới đây làm gì?
Mạc Hân xoay đầu lại, nhíu mày, thấp giọng nói với tôi: “Có phải cô đã tìm luật sư?”
“Không. ” Tôi lắc đầu nói.
9
Một cước này đạp quả thực là rất mạnh. Tôi còn nghe thấy một tiếng rắc rắc từ chân tôi vang lên, những nơi tiếp xúc còn có chút đau.
Mạc Hân trực tiếp khuỵu người xuống, ôm phần dưới lăn qua lộn lại trên mặt đất.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
11
Không cần nghĩ thì tôi cũng đoán được là ai đã làm ra chuyện này!
Ngoài Mạc Hân ra thì ai có thể làm ra những việc điên rồ như vậy chứ!
Việc anh ta xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩa với việc anh ta đã biết được chỗ tôi ở, cho nên nếu như tôi còn ở đây thì sợ rằng anh ta sẽ làm ra những việc còn điên cuồng hơn.
12
“Cô tìm ai?”
Một bác gái khoảng năm mươi tuổi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó lên tiếng hỏi.
Xem ra đây là giúp việc trong nhà của Lục Nguyên Đăng.
13
Tôi hoàn toàn không ngờ là Lục Nguyên Đăng lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi ngẩn người, không biết phải trả lời như thế nào.
Mãi cho đến khi cặp môi lạnh lẽo của anh ta chạm vào môi tôi thì tôi mới hoàn hồn, sau đó đẩy anh ta ra.
14
Cha mẹ nhanh chóng chở đồ đạc đến rồi chuyển vào chỗ của tôi.
Căn nhà này tôi thuê chỉ có một phòng ngủ nên đương nhiên là cha mẹ ngủ trong phòng còn tôi ngủ trên ghế sô pha.
15
Hôm nay cả công ty của tôi đều đang thảo luận chuyện tổng giám đốc Tống Trọng của chúng tôi đang hẹn hò với cô người mẫu kém tiếng Lôi Ân Ân.
Tôi xem tin tức giải trí của hôm nay thì thấy bức ảnh một cô gái ngực lớn không có não đi vào khách sạn với một người đàn ông.
16
Ngồi bên cạnh anh ta là cô người mẫu Lôi Ân Ân.
Thỉnh thoảng Lôi Ân Ân lại cọ bộ ngực khủng của cô ta vào người của Lục Nguyên Đăng, hình ảnh này khiến tôi cảm thấy cay mắt.
17 Không biết có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lời này của anh ta giống như lời của một người chồng đang chất vấn cô vợ ngoại tình của mình.
18
“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.
Một vài sợi tóc của anh bị gió thổi loạn.
Dường như anh ta đã đứng trong gió rất lâu.
“Thuốc. ”
Anh ta nói xong liền đưa thuốc cho tôi rồi rời đi.
19
Số điện thoại này là do lần trước Cổ Duyên cho tôi khi tôi hỏi thăm địa chỉ của Lục Nguyên Đăng.
Khi thấy ba chữ này thì tôi giống như một người sắp chết đuối lại vớ được cọc vậy.
20
Tôi đếm lại thì có khoảng sáu mươi triệu, nhưng tôi không dám lấy, mà chỉ mờ mịt nhìn anh ta.
“Một nửa chỗ này là lương của cô, còn một nửa là tiền để cô mua thức ăn.