81
“Nó đang ở đâu?”
Tôi đặt bát xuống, đứng dậy khỏi giường.
“Quán bar Nguyện Vọng. ”
“Nó đi uống rượu?”
Tôi lập tức hỏi, lông mày nhíu chặt lại.
82
Mãi cho đến lúc bước ra tới cửa, tôi mới hồi phục lại tinh thần, hiểu ra vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nãy là Lục Nguyên Đăng trút giận vì tôi ư?
Cho đến lúc ngồi vào trong xe, tôi vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra thật khó tin.
83
“Gián điệp thương mại? Sao có thể chứ?” Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta, không thể tiêu hóa nổi tin động trời này.
Hơn nữa, chuyện quan trọng như thế sao lại có thể giao cho tôi chứ?
“Anh đã quyết định rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa biết được là ai.
84
Biết cái đầu anh ấy!
Lục Nguyên Đăng tình hình này là muốn “động dục” đây mà.
Nhưng mà còn công việc của tôi, sao có thể để anh làm loạn bước tiến của tôi được chứ.
85
Vương Mĩ Linh giành lấy máy tính, đưa thẳng cho Thẩm Ninh.
Hỏng rồi!
Nhìn thấy trang bìa vẫn chưa thay đổi, chưa chỉnh sửa cẩn thận, Thẩm Ninh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
86
Là em gái của Lục Nguyên Đăng.
Lần trước ở chỗ Quý Long đã có duyên gặp mặt một lần.
Cô ấy vẫn ăn mặc như lần trước, sườn xám và giày cao gót.
87
Tôi không kịp chào ai đã hồn bay phách tán chạy một mạch ra khỏi công ty, vội vẫy một chiếc xe, nhanh chóng đi về hướng bệnh viện.
Trong lòng hoảng loạn tột độ, nước mắt không kìm được rớt thành từng hàng.
88
Nó để chế độ loa ngoài, cho nên tôi nghe rất rõ từng động tĩnh đầu dây bên kia.
Tút tút~
Rất lâu đầu dây bên kia không có ai nhận điện thoại.
89
“Vậy lập tức đi rút đi, nhanh lên! Ngoài cửa có cây rút tiền, lúc đi vào tôi có nhìn thấy!”
Ninh Uy Phước một tay giữ vai tôi, tay còn lại vẫn kề dao dưới hông tôi.
90
Đồng nghiệp trong công ty cũng đã tan gần hết rồi, tôi tự giác đi qua đó, lên xe của Lục Nguyên Đăng.
“Tại sao em không nghe điện thoại?” Lục Nguyên Đăng hờ hững hỏi.
91
Trên đời này còn có thể có việc gì làm cho Lục Nguyên Đăng trưng ra vẻ mặt như vậy được chứ?
Kiểu người băng qua được cả núi Thái Sơn như anh sao lại có thể đột nhiên nghiêm túc như vậy?
“Chuyện gì vậy?”
Khi hỏi ra vấn đề này, giọng tôi run rẩy.
92
Ánh mắt của ông làm cho tôi cảm thấy hơi không thoải mái.
Tôi hơi căng thẳng nuốt nước bọt, thẳng thừng đáp lại ông: “Vâng, cháu tên Ninh Khanh.
93
Người đứng ngoài cửa không ai khác chính là Khương Hải.
Trên người cậu ấy đang mặc quần áo bệnh nhân, đầu quấn chi chít băng gạc.
Xem ra, Lục Nguyên Đăng đưa tôi vào bệnh viện thành phố mới trùng hợp gặp được Khương Hải như vậy.
94
Ban nãy Khương Hải nói lát nữa sẽ lại đến tiếp, chỉ cần nghĩ đến thôi tôi cũng sợ rồi.
“Tại sao?”
Lục Nguyên Đăng ngồi xuống giường, nhìn tôi cười nhạt.
95
Bầu không khí bỗng im lặng hồi lâu.
Đôi mắt Lục Nguyên Đăng nhìn tôi sâu thẳm, khiến tôi có chút sợ sệt.
Rất lâu sau, đôi môi khép chặt của anh mới chịu nhả ra vài từ.
96
Lục Nguyên Đăng dường như quyết tâm muốn hành hạ tôi tới chết, giày vò suốt một đêm mới buông tha tôi.
Giờ tôi mới biết, trước đây đúng là anh đã rất nhẹ nhàng với tôi.
97
Cô ta kinh ngạc, tôi còn kinh ngạc hơn cả cô ta.
Vừa nãy ngồi trên đùi Tống Trọng không phải là ai khác mà chính là Tô Thúy Yên!
Tống Trọng không phải đã nói là không thích rồi sao, tại sao còn làm chuyện như vậy với cô ta? Quả nhiên thứ sinh vật mang tên đàn ông đều không đáng tin.
98
Tôi lục tung bàn làm việc, kể cả dưới đất cũng không tìm thấy bản thiết kế kia.
Trời hôm nay cũng không có gió, bản thiết ấy đâu thể mọc cánh tự bay được!
Chắc chắn chỉ chút nữa thôi, Thẩm Ninh sẽ đến giục tôi giao bản vẽ, nếu không giao ra được thì không biết sẽ bị cô ta chèn ép thế nào nữa!
Vừa nhắc đến tên, người đã xuất hiện.
99
Cả đám người ồ lên.
Tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, thậm chí còn không biết có nên nhận bó hoa này hay không.
Khương Hải xuất hiện ở đây, chắc chắn cậu ấy nghĩ với tính cách của tôi, tôi sẽ không từ chối cậu ấy trước mặt bàn dân thiên hạ.
100 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.