61 Anh ấy mặc một bộ com-lê màu xám bạc, nhìn rất thanh lịch tao nhã, khí chất nổi bật giữa đám đông. Cho dù xung quanh có nhiều người hơn nữa thì tôi cũng nhận ra anh ấy.
62
Vừa đi vào, tôi có chút kích động lùi ra.
Tôi cho rằng sẽ là một bữa tiệc nhỏ tối đa cũng chỉ có mấy người.
Lại không nghĩ rằng, vừa đi ra khỏi thang máy là một đám đông náo nhiệt.
63
Tôi chậm rãi bỏ miếng thịt vào trong miệng, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện kia.
Tôi nhận ra đó là một trong những người phụ nữ vây quanh Lục Nguyên Đăng lúc nãy.
64
Cái gì mà thiếu đàn ông?! Tôi không thiếu nha!
“Em không thiếu không thiếu, đã nói rồi vừa nãy là ngoài ý muốn. Lục Nguyên Đăng anh buông ra!”
Tôi nhìn cổ tay bị anh ấy bóp đỏ cả lên, thực sự là khổ không nói nổi.
65
Tôi đỡ cái eo bủn rủn từ trên giường đứng lên, âm thầm nguyền rủa Lục Nguyên Đăng.
“Ai da cái đồ Lục Nguyên Đăng, hy vọng anh lúc nào đó cũng sẽ bất lực!”
Rào rào một tiếng, cửa phòng tắm bị kéo ra, Lục Nguyên Đăng bọc một chiếc khăn tắm ở nửa người dưới đứng ở cửa, híp mắt nhìn tôi.
66
Tôi cảm giác mình sắp bị Khương Hải hại chết.
Lúc nào gọi không gọi, lại cứ chọn lúc có Lục Nguyên Đăng thì gọi điện thoại đến.
“Sao không nghe?”
Lục Nguyên Đăng cười nhìn tôi, càng khiến tôi sợ nổi da gà.
67
Mẹ xuất hiện ở nơi này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, điều đó tôi rất rõ ràng.
Nhìn thấy tôi, mẹ vội vã từ đứng lên, bước nhanh tới phía tôi.
68
“À. . . Em không cố ý. ”
Tôi bày ra gương mặt đau khổ, nhìn Lục Nguyên Đăng nằm trên mặt đất, rõ ràng còn có chút sững sờ nói.
Người đàn ông sầm mặt đứng dậy, thân thể trần truồng đi tới phía tôi.
69 Anh ấy không ở đây, tôi vốn nên vui vẻ, nhưng không biết vì sao, tôi lại không cười nổi. Trong lòng có cảm giác thất vọng nhàn nhạt dâng lên, khiến tôi không biết làm sao.
70
Chồng?
Lập tức, tôi hóa đá ở đó. Thảo nào, lúc nãy khi Tống Trọng thấy bọn họ, lại có vẻ muốn nói lại thôi như vậy.
Kỳ thực tôi không chỉ một lần từng nghĩ, Lục Nguyên Đăng có người phụ nữ của mình rồi.
71
Đến phòng 306.
Lục Nguyên Đăng có bệnh ư?
Vợ đến rồi còn bắt tôi đi qua? Chuẩn bị để vợ anh ấy tặng tôi hai cái bạt tai à?
Mà anh ấy ở khách sạn nào tôi cũng không biết, qua đó kiểu gì?
“Không tới.
72
Không thể!
Tôi gào thét trong lòng. s
Nhưng nơi đây không phải do tôi làm chủ.
Tống Trọng ngước mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.
73
Bình hoa rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trán của tôi dường như phát ra âm thanh “rắc rắc”.
Hầy, sẽ không nứt xương chứ.
74
“Không thể nào. ”
Tôi không hề nghĩ ngợi, bác bỏ ý nghĩ của Tống Trọng.
Khoảng vài ngày nữa là tới ngày kinh của tôi, cho dù mang thai cũng không đến một tháng, nôn nghén đâu có nhanh như vậy.
75
Nếu đổi lại là người khác, gọi hai cuộc điện thoại thì tôi không sợ.
Nhưng người đó là Lục Nguyên Đăng thì lại là chuyện khác.
Nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, anh ấy sẽ không gọi điện cho tôi.
76
Dù nói thế nào, Thẩm Ninh cũng là cấp trên trực tiếp của tôi.
Mấy thứ này không phải là hôm nay không mua không được.
Tôi biết, cô ta có ý định làm khó dễ tôi.
77
“Em có việc, không về được. ”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy.
Nhấn nút tắt máy.
Đây là lần đầu tiên tôi to gan như vậy, dám cúp điện thoại của Lục Nguyên Đăng.
78
Tôi không dám lên.
Nhớ tới lần trước Lục Nguyên Đăng giận dữ với tôi, tôi đã cảm thấy hoảng sợ.
Huống chi, hôm nay tôi còn to gan lớn mật cúp điện thoại của anh ấy.
79
“Đúng, anh có bệnh đó!”
Tay của Lục Nguyên Đăng chợt đập vào tay lái, lập tức đạp ga lái xe đi.
Quang cảnh xung quanh không ngừng thay đổi, tôi nhìn đồng hồ đo kilomet, 120km/giờ.
80
Buổi chiều vừa cãi nhau một trận, bây giờ lại mặt dày tìm tới. Lục Nguyên Đăng nhất định sẽ cảm thấy tôi ti tiện đến tận xương tủy.
Gõ cửa, không ai phản ứng.