41
Tôi nghĩ, có lẽ thật sự giống như Tống Trọng nói, tôi đã tự đẩy mình vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, trái tim tôi cũng làm từ thịt, mà tôi không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm được.
42
Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Tôi giật mình.
“Trên tay anh… nhiều máu quá…” Tôi ngượng ngùng nói.
“Tôi muốn cô!”
Anh ấy không để ý đến lời nói của tôi, ép tôi vào cạnh cửa, cả người dán chặt lên người tôi, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, có mùi rượu rất dễ chịu.
43
Tôi chạy thục mạng, chạy vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa.
Thân thể tôi dựa sát vào cửa, trong lòng giống như bị tảng đá lớn đè nặng khiến tôi không thở nổi.
44
Lúc này tôi mới sửng sốt.
Hiểu rõ chính bản thân mình đã tạo ra chuyện cười gì.
Từ khi tôi bắt đầu bước vào nhà Lục Nguyên Đăng, anh ấy cũng chưa từng đồng ý sẽ giúp tôi.
45
“Không phải anh không có nhiều thời gian sao?”
Tôi quay đầu, nghi ngờ hỏi anh ấy.
“Chuyện của tôi không tới lượt cô hỏi. ” Anh ấy lạnh nhạt nói một câu, sau đó đi lên phía trước, đứng ở cửa nhà Tống Trọng.
46
Lòng tôi lập tức mắng mình đen đủi.
Tôi cẩn thận như vậy mà vẫn đụng phải hai mẹ con nhà này.
Quả nhiên, lời nói và việc làm mẫu mực của người lớn rất quan trọng.
47
Nói một cách chính xác thì đó là một cô bé.
Là cô bé đã cứu tôi ở dưới lầu ba ngày trước.
Sao cô bé ấy lại xuất hiện ở đây?
Tôi không cảm thấy Lục Nguyên Đăng sẽ vì cảm tạ ơn cứu mạng tôi với cô bé ấy mà đặc biệt đưa cô bé ấy đến đây.
48
Đây là tầng hai, ngã xuống sẽ không chết. Nhưng có thể gãy tay gãy chân hay không thì tôi không dám chắc.
Tuy nhiên, Lục Nguyên Đăng đã gọi bác sĩ tới kiểm tra tình hình của hai mẹ con này bất cứ lúc nào.
49
Anh ấy vừa mở miệng tôi đã cảm thấy sợ.
Mỗi lần anh ấy gọi tôi tới, ngày hôm sau tôi đều không xuống giường được. Bây giờ vết thương ở hông tôi còn chưa khỏe, nếu lại bị anh ấy giày vò một lần, tôi đoán nửa đến mạng mình cũng không còn nữa.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
51
Lục Nguyên Đăng chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn tôi.
Ánh mắt anh ấy lạnh lùng, thậm chí không mang theo một tia cảm xúc, nhưng tôi vẫn thấy chột dạ.
52
Đã hơn nửa đêm, anh ấy không ở phòng mình, chạy tới phòng tôi làm gì chứ?
Hơn nữa, nghe giọng điệu này tôi cũng đủ biết, Lục Nguyên Đăng đang tức giận.
53
Muốn có em bé cái đầu anh!
Ai muốn sinh con với anh ấy chứ! Lời như vậy mà cũng có thể mặt không đỏ, tim không đập nói ra. Thật đúng là không biết xấu hổ.
54
Là ông chủ của tôi, Tống Trọng.
Vừa trông thấy tôi, hai mắt ánh ấy liền tỏa sáng, lập tức kéo tôi đi vào phòng bao.
“Anh đang gặp phải vấn đề phiền phức khó giải quyết, đúng lúc cái này lại do em thiết kế, em mau tới giải thích một chút đi.
55
Tôi không muốn gặp gỡ chính diện với Lục Nguyên Đăng, nhưng không còn cách nào khác. Tôi muốn đi làm, chỉ có thể đi qua trước mặt anh ấy.
Lục Nguyên Đăng đã trông thấy tôi, tôi cũng không thể giả vờ không phát hiện ra anh ấy, đành kiên trì đi tới chào hỏi.
56
“Sao anh biết?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Lẽ nào, cảnh Lục Nguyên Đăng kéo tôi vào xe vừa rồi đều bị anh ấy nhìn thấy?
Anh ấy bĩu môi, chỉ chỉ lên mặt tôi.
57
“A!”
Tôi hét lên một tiếng, đứng lên nhanh chóng lấy giấy ăn lau sạch cafe trên mặt.
Chỗ bị bỏng sưng tấy đau rát, tôi giương mắt nhìn người phụ nữ trước mặt tôi, chau mày.
58
Bộ dạng của Lục Nguyên Đăng cực kì giống như đang thẩm vấn một phạm nhân.
Tôi chỉ về muộn một chút thôi mà, còn anh ấy giống như một phụ huynh nghiêm khắc, mỗi ngày đều nhìn tôi chằm chằm như thế sao?
“Trời mưa, không bắt được xe nên em về muộn.
59
Đầu tôi bị anh ấy đẩy ra.
Ánh mắt sâu xa của anh ấy tập trung vào tôi, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại.
60
Bình luận của anh ấy cũng đơn giản như anh ấy vậy.
Chỉ một chữ.
“Ừ. ”
Phía sau đi kèm với một dấu chấm hỏi.
Cách màn hình, tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm và sự lạnh lùng tỏa ra xung quanh anh ấy.