1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mơ màng mở mắt dậy, trần nhà cao ráo đập vào mắt, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trong mê man tỉnh dậy, cơ thể vẫn rất mệt mỏi, không có một chút sức lực, có muốn cử động cũng không làm nổi.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến bây giờ, dường như nàng đã chấp nhận hiện thực bản thân mình đã đến một thế giới khác, trở thành một con người khác và dần dà thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, không còn chốc chốc ngỡ ngàng nữa.
4 Ngày đó, Cửu Y cùng với bốn cung nữ lớn nhỏ khác theo sau lưng Nghi quản sự một đường tới Điện Học Cẩn, nơi cư ngụ của Ngũ hoàng tử và từ nay sẽ làm việc nơi đó.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lờ mờ mở mắt ra, Nam Chánh Can thấy cơ thể mình nhẹ bổng, đầu óc cũng thanh thản không ít sau một giấc ngủ không mộng mị.
6
Những lời đồn phần lớn là bịa đặt nhưng cũng có sự thật trong đó.
Nam Chánh Can không được sủng ái là thật!
Thất hoàng tử gặp nạn là sự thật!
Tâm Phi đóng cửa Cung Bảo Tâm, cũng là thật!
Một mẫu thân lại cảm thấy hành vi của nhi tử mình là sai trái, đến mức không muốn nhìn mặt?
Bản thân nàng chỉ là một người ngoài mà còn cảm thấy Nam Chánh Can bản chất không xấu, vậy một người mẫu thân như Tâm Phi lại có thể không biết?
Huống chi, dù nhi tử của mình có xấu đến cỡ nào, người làm phụ mẫu thật có thể bỏ mặc không ngó ngàng?
Lại chợt nhớ đến tình cảnh của mình trong kiếp trước, không phải chính bản thân nàng cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi hay sao?
Cửu Y cắn cắn môi, không nghĩ tới quá khứ nữa.
7 Đúng như Cửu Y đoán trước, ban ngày từ lúc tờ mờ sáng, Nam Chánh Can đã phải đến thư phòng để học cùng các Hoàng tử khác đến trưa mới trở về. Ngoại trừ buổi sáng phải thức sớm một chút để giúp Nam Chánh Can rửa mặt và dọn dẹp phòng ốc ra thì Cửu Y hoàn toàn tự do, thích gì làm đó mà chẳng sợ ai trách mắng vì phòng của Nam Chánh Can cấm tiệt người khác lai vãng, cả Hồ quản sự từ lúc phân công cho Cửu Y xong thì cũng chẳng mấy khi xuất hiện, nếu có thì cũng chỉ để đảm bảo Cửu Y hoàn thành đúng việc.
8 Vì nhiệm vụ thay đổi, Cửu Y không còn ngủ chung phòng với các cung nữ khác trong Điện Học Cẩn nữa mà được bố trí một gian nhỏ kế phòng của Nam Chánh Can, thuận tiện để hầu hạ.
9
Kể chuyện trước khi đi ngủ mỗi đêm đã trở thành một việc hằng ngày của Cửu Y.
Nam Chánh Can mới sáu tuổi, nhưng không giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác.
10
Tập Thiện Đường.
Thời gian vẫn còn sớm, phu tử chưa đến lớp, dù là lớp học của Hoàng tử, Hoàng thân thì bọn họ cũng chỉ là những đứa trẻ mà thôi, nên trong phòng lúc này khá ồn ào, tụm năm tụm bảy.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng thượng công vụ bề bộn, thế mà hôm nay lại trích ra thời gian để ghé Tập Thiện Đường để xem xét việc học tập của các Hoàng tử.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập Thiện Đường
– Hôm nay đã dạy đến phần nào rồi?
Nghe Hoàng thượng hỏi, lão sư liền cung kính trả lời một hai.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa cơm trưa nặng nề trôi qua, cả hai chẳng ăn được mấy miếng.
14 Kể từ sau ngày bị đánh tay, chẳng cần nói gì, nhìn thấy hai tay bị sưng to của Nam Chánh Can, lão sư liền biết hắn không thể cầm bút nổi, mà lão cũng chẳng trông chờ gì ở hắn, nên dù trong lớp học, Nam Chánh Can có ngồi như đưa đám, cũng không ai thèm ghé mắt tới.
15
– Mỗi người đều có sở trường của mình, chỉ cần vận dụng đúng đều có thể dùng được?
Nam Chánh Can lẩm bẩm tự hỏi. Cửu Y hai mắt đã híp lại, cuộn người trong chăn ấm, mơ mơ hồ hồ đáp:
– Đúng vậy! Nếu toàn bộ đều tự mình phải làm thì không phải mệt chết sao? Một cái áo ngươi mặc thôi đã phải qua tay bao nhiêu người? Nếu cái gì cũng tự làm thì đến ngày tháng năm nào?
Nam Chánh Can trước nay luôn cô độc, hắn cái gì cũng tự bản thân cố gắng, chưa từng nghĩ sẽ nhờ tới sự giúp sức của ai, cũng không nghĩ lôi kéo người nào.
16
Trong một góc vắng vẻ thường ngày ít người qua lại, lúc này lại có tiếng la ó, cãi vả phát ra.
– Đánh hắn!
– Đánh hắn đi…
Sau bụi rậm là một đám bốn đứa con nít đang đè đánh một đứa bé trên đất.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Ngũ hoàng tử.
Nam Chánh Can không nghĩ mình sẽ gặp Hữu Thiện, càng không ngờ Hữu Thiện lại tìm đến mình.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó, tâm trạng của Nam Chánh Can có vẻ tốt hơn thường ngày, dù ngoài mặt hắn vẫn không cảm xúc như thường, nhưng chỉ việc thấy hắn ăn nhiều hơn hai chén cơm, gắp thức ăn cũng nhanh hơn thường ngày thì Cửu Y liền nhìn ra khác biệt.
19 Sau khi Hữu Thiện nghe Nam Chánh Can nói ra kế hoạch thì Hữu Thiện liền há hốc mồm, không tưởng tượng được nhiệm vụ đầu tiên của mình lại là buôn bán y phục nữ nhân.
20 Khi nhận lấy các mẫu vẽ áo từ Nam Chánh Can, Hữu Thiện đã ngạc nhiên không thôi, mở to mắt nhìn không ngừng, cẩn thận suy nghĩ lợi ích trong đó.
Nam Chánh Can lần đầu tiên tiếp xúc với vấn đề này, dù khá tự tin vào những thiết kế của Cửu Y nhưng hắn vẫn không khỏi hồi hộp, rất muốn nghe ý kiến của Hữu Thiện.