241 Diệp Thiên Vân rất hững hờ với chuyện này, hắn dạy Mạc Hổ cũng không phải để cậu ta học tốt chủ yếu là vì cậu ta đã vượt qua giới hạn, đè đầu cưỡi cổ, nếu không bảo hắn quản hắn cũng ngại chẳng muốn quản.
242 Diệp Thiên Vân cứ sáng dậy là chạy bộ quanh khu Trung phái, đây không phải là trung tâm thành phố nên không có khí u ám, trời xanh mây trắng, tóm lại là môi trường này khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
243 Diệp Thiên Vân chắp tay bước lên trước hành lễ nói: “Chào Diệp tiền bối, vãn bối là Diệp Thiên Vân “. Diệp Vô Nhai mặt không biểu cảm, lão “Ừ” một tiếng từ xoang mũi, nói: “Rất nhiều người nói với tôi về cậu, hôm nay xem ra không tồi!” Nói xong là thôi, cũng không nhìn Diệp Thiên Vân nữa.
244 Kết quả là tình hình sau này rất có lợi, mà bây giờ lại có Hình Ý mônlà cái ô che chắn, hắn càng không sợ gì, không ai có thể sống sót suốt đời, cuộc đời lại ngắn ngủi, thế thì không bằng trong thời gian có hạn bộc phát ra sức mạnh lớn nhất.
245 Diệp Thiên Vân cũng lo vấn đề này, hắn cân nhắc giữa cơ hội và nguy hiểm, theo như cách nói của Ngũ Vĩ thì thuốc này sau khi dùng cùng lắm là chết. Nếu thành công thì ích lợi của Kim Chung Tráo tuyệt đối không nhỏ, đây là sự lựa chọn giữa tính mệnh và theo đuổi võ đạo.
246 Phương Kỳ nghe xong tức giận, toàn thân hơi run nói: “Diệp Thiên Vân, nếu không phải vì anh thì sao Mạc Hổ lại không tốt với tôi, đều là do anh gây ra tôi dù không báo được thù thì cũng phải cho anh thấy chút lợi hại!”Bình thường phụ nữ phát tức thì bất chấp lẽ thường, nhất là phụ nữ tức vì bị người ta bỏ rơi.
247 Lý Thiên Kiêu nhìn bộ dạng hai người không hiểu nói: “Nam tử hán có thể gánh vác, chỉ là bảo anh ngâm một câu chứ có bảo anh làm thơ tại chỗ đâu, cái này có gì khó đâu?”.
248 “Anh đúng là người vô trách nhiệm nhất trên cái thế giới này, anh có biết không?” Tiếng nói tức giận của Hứa Tình vang trong điện thoại. Diệp Thiên Vân cũng không biết làm sao, hắn mấy lần hẹn với Hứa Tình tiếc là mãi không có thời gian tìm cô ấy đi chơi, vì thế cười cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi rời khỏi Băng Thành rồi cũng chưa chào cô được, mong cô sẽ không trách tôi”.
249 Hứa Phạm cười khẽ: “Tôi đi một mình, lúc ở nhà tôi vốn định nói với cha tôi một câu sau đó đi cùng Bát Quái Môn, nhưng cha tôi không cho nên tôi đi một mình”.
250 Ngạnh công có hơn hai nghìn năm lịch sử có thể làm cho công phu tại nắm tay, chân, khuỷu tay trở thành vũ khí trí mạng của các cao thủ thậm chí có thể luyện thành thân đồng xương thép.
251 Không khí vừa mới náo nhiệt mà lại chỉ đối luyện thì sẽ khiến người ta thật thất vọng. Ngũ Vĩ cười nói: “Đối luyện? Vậy thì xem thường Hình Ý mônquá. Hai người tất nhiên là sẽ đấu thật, Vô Vi đạo nhân và Ngô Hạo Thiên hai vị sư thúc lại chỉ có thể làm được bao nhiêu đó sao.
252 Diệp Thanh Vân không dám bỏ lỡ dù chỉ là một giây. Hai con mắt hắn nhìn chằm chằm lên võ đài, trong đầu liên tục tái hiện những động tác tốc độ. Làm như vậy trong suốt thời gian dài cũng khiến hắn ta không chịu nổi.
253 Hai người giao đấu ngay tại nơi mà không thể coi là chỗ để giao đấu, Sau khi Ngô Hạo Thiên bị cánh tay của Diệp Thiên Vân đặt lên, ông ta không nhanh cũng không chậm lại lần nữa phát lực, cả cánh tay giống như một quả lắc đồng hồ khẽ gập xuống, hướng về phương mà Diệp Thiên Vân đang cố tránh né.
254 Ngô Hạo Thiên dường như đã quên chuyện của Đồng Thiết Dân, ông ta cười nói: “Kì thật rất nhiều đệ tử tưởng rằng sau núi có nhiều điều thần bí nhưng thật ra cũng chỉ có mấy lão nhân sống ở đó thôi, đến lúc đó ngươi có thể đứng cạnh lắng nghe và quan sát.
255 Chém eo là một trong những loại tử hình tàn khốc nhất. Người nổi tiếng đầu tiên bị chém eo là Lý Tương thời Tần và người cuối cùng là Du Hồng Đồ người tỉnh Phúc Kiến sống ở thời Ung Chính.
256 Một người khác là Ngũ Vĩ, nguồn tin tức của ông ta thì rất chính xác nhưng ông ta lại không quan tâm, ông ta vốn dĩ không có tư tưởng thăng tiến, ngay cả chuyện trong môn phái ông ta cũng không can dự vào chứ đừng nói đến ngoài môn phái vì thế nên những thông tin của ông ta mặc dù chuẩn nhưng đều là những thông tin đã cũ rích.
257 Diệp Thiên Vân nghe thấy tiếng khóc của cô ta liền an ủi: “Là tôi đây, có chuyện gì thế, cô nói nghe xem nào không phải là công ty hàng không có chuyện gì chứ? Hay là tên Vương Nghiên kia lại gây rắc rối cho cô?”Hứa Tình lập tức nói: “Không phải, không phải.
258 Tiêu Sắt lúc này cảm thấy không khí có chút nặng nề nên cười nói: “Vậy hung thủ là kẻ nào trong Bát Quái?” Nói xong chính hắn cũng thấy mình có phần đường đột, nên nói thêm: “Đệ yên tâm, chúng ta sẽ giữ bí mật.
259 Tiêu Sắt cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự to gan của Diệp Thiên Vân, bỗng nghĩ ra một cách, nhưng nghĩ lại hắn lại hơi hiểu ra một chút. Diệp Thiên Vân vốn nổi tiếng là vô tổ chức vô kỷ luật, nên phải suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tôi thấy tốt nhất là cậu không nên thế này nữa, nếu không sau trận đấu khó mà ăn nói với Hình Ý Môn.
260 Mục đích chủ yếu của hắn là xem trận của trung niên, coi thường giải thanh niên của bọn trẻ bởi vì thu hoạch được từ những trận đấu ấy quá ít, về cơ bản không thể coi là bổ ích.