1 Nàng mộng mơ các loại hoa, nàng trồng cây, nàng nuôi mèo, chó cùng chim nhỏ. Nàng mộng mơ thấy gió thổi nhẹ, lá cây đung đưa, mùa thu lay động, nàng nghe thấy được hơi thở của gã.
2 Ngay cả khi nàng trồng một hạt tiêu đỏ nó cũng trở thành tiêu vương, cả mẹ nàng cũng không nhịn được mà thốt:”Màu đỏ này thật là chói mắt quá!"Chỉ có điều năm, sáu năm trước tất cả mọi chuyện đột nhiên trong một đêm biến đổi.
3 Vận may khó có thể khống chế nhưng tâm tình có thể. Nhất là tình. Tình này bất biến. Kim sinh vô hối. Vận mệnh thường vô cùng tàn khốc. Hơn nữa thường ở thời điểm tàn khốc nhất ngươi mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
4 Gã nói tiếp:"Chỉ là Thiết Thủ đã cứu bọn họ một mạng!”"Thiết Thủ?""Là gã!""Gã với loại án hạt mè hạt đậu này có dính líu sao?""Cùng là người ở kinh thành Thiết Thủ tựa như quen biết Trần Kim Kỳ, cũng biết Diệp Kim Đồng.
5 Thiết Thủ cùng ác điểu sắp tới. Diêu Hồng, Sơn Kiêu vẫn bị vây trên trên núi. Theo như Túc diệu kinh giảng ‘nhật hữu nhất bội lực, túc hữu tứ bội lực, diệu hữu bát bội lực, hảo thì chi lực hữu vạn bội’.
6 Thí dụ như một người thân hình như đứa trẻ trên mí mắt có một cọng lông vừa dài vừa thô vừa đen như cái đuôi heo. Một người nhìn kỹ xem như có diện mạo tốt hơn là một nữ tử thì khí hé miệng ra lại có một cái lưỡi màu lam dài chừng một thước ba tấc hai phân.
7 Bọn họ bảy người cường hành vũ dũng, tinh thần bạo liệt. Bọn họ cũng có danh tiếng, trong gia tộc được người bao che cũng khiến người khác tôn kính. Trên giang hồ cũng có danh dự có địa vị.
8 Dạng ‘làm bậy’ như vậy lão cũng ý thức được nhưng không thể tự kềm chế cho nên tính cách lão càng ngày càng biến đổi, thú tính bùng phát. Nghĩ lại ở Nã Uy đường Thiên Địa Nhân tam thương phụ tử Tôn Xuất Yên cũng như thế không khác gì cả.
9 Phiêu Hồng tiểu ký phân thượng trung hạ tam thiên. Thượng thiên Hiểu Hồng viết về tâm sự khi Diêu Hồng còn nhỏ khi mà vây quanh nàng là yêu thương cùng gia thế của nàng.
10 Cho nên Thiết Thủ hưởng thụ ánh mặt trời, quý trọng ánh mặt trời, cảm kích ánh mặt trời. Gã cảm kích thiên nhiên hơn hết mọi thứ. . . . nó mang đến tất cả những gì tươi đẹp nhất, nó không mong duy trì hàng tỉ tánh mạng nhưng mọi người chỉ đến khi mất nó mới biết nó đáng quý, trọng yếu.
11 Bóng cây lay động, sắc hoa rực rỡ. . . . đêm qua, Lưu ác điểu cùng Thiết Thủ cũng lợi dụng những bóng cây để ẩn thân, phân ra tiềm nhập Lục Đính lâu cùng Phi Hồng hiên.
12 Chu Nguyệt Minh hỏi lại:”Ai?”Thiết Thủ nói:”Ta biết bọn họ phái rất nhiều người đến giám sát Nhất Diêm viện!”Chu Nguyệt Minh bỗng nhiên cao giọng cười:”Có người nào nguyện ý chứng thực Thiết Thủ tối qua căn bản không rời khỏi viện không?”Lão hỏi lớn ba lượt như thế, giọng nói sang sảng nhưng hết sức nhàn nhã phát ra, phạm vi trong sân tất cả đều có thể nghe rất rõ ràng.