21 Thư Viên lúc này mới chỉ là cô bé hơn mười tuổi, bình thường đã yêu kiều, cử chỉ lời nói đều lộ vẻ ngây thơ của thiếu nữ, chớp mắt với tôi cùng người mà cô ấy kêu là anh họ, trông rất hồn nhiên, rất dễ thương.
22
Tôi ngồi trong vườn hoa, gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa bay lên cuồn cuộn, dính vào cái mũ của tôi.
Cái mũ ấy hình như là của cha tôi.
Màu lam, kiểu dáng bình thường thôi, chẳng hề có hoa văn đẹp đẽ nào, nhưng lại có thể che được nắng, rất thực dụng.
23 Xe chạy vào một con ngõ nhỏ khuất nẻo, cho đến khi con đường phía trước không thể chạy xe vào được nữa, Trình Thần ngồi phía sau vỗ vai tôi, gào: [Xuống xe chỗ này, đoạn đường còn lại chỉ có thể tự đi bộ thôi.
24
[Tam gia! Aiiiii –! Lão phu nhân, có chuyện gì thì hẵng nói cho rõ đã nào!]
Như bà sợ hãi kêu lên, ngăn cách phía trước Nhâm lão thái. Cảnh thúc vốn còn đứng đằng sau Nhâm Tam gia giờ cũng lặng lẽ chuyển đến đằng trước, tạo thành bức tường người ngăn cách giữa Nhâm Tam gia với Nhâm lão thái.
25 Sớm từng nghe Trương mụ nói quá, khi còn nhỏ Nhâm Tam gia đã mắc bệnh. Nghe đâu căn bệnh ấy rất nguy hiểm, thời niên thiếu đã phải phẫu thuật khí quản, đặc biệt khi Nhâm Tam gia thoát chết lại mắc phải căn bệnh máu ác tính, vô số đợt phẫu thuật cứ ngày càng tăng, có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.
26 Đợi khi đầu óc tôi thực sự tỉnh táo lại thì cũng đã mất một lúc lâu. Giờ phút này, ngay cả khi hít thở cũng có thể cảm nhận được thứ cảm giác lành lạnh.
27 [Vì sao cậu muốn dẫn Tâm tỷ rời khỏi Singapore. . . ? Trình Thần à, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì hả? Có phải cậu đã gây ra chuyện gì rồi không? Hả?] Tôi nắm lấy khuỷu tay cậu ta, giọng nói nghiêm túc mà ép hỏi cậu.
28
Khi tôi lần nữa mở mắt ra, đã có mặt ở nhà chính của Nhâm thị, bàn tay chỉ hơi động liền lập tức cảm thấy tê dại.
Tôi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cạnh giường là cái giá truyền dịch, lập tức cảm giác choáng váng đầu óc.
29
Lý Linh là học muội hồi tôi còn học đại học, hay nói cách khác, cũng chính là học muội của Vương Tranh.
(Ka: học muội = đàn em)
Cô nhìn đi nhìn lại cũng là một cô gái mảnh mai,
tính nết cũng rất hồn nhiên chân chất, hoàn toàn không mấy phù hợp với chuyên ngành học mà cô chọn.
30
Tôi mím môi, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Thứ cảm giác lúc này đối với tôi mà nói thật ra cũng không hẳn là xa lạ.
31 Mồ hôi từ bên trán chảy xuống, tôi nuốt nước bọt, vẫn cố giương lên một nụ cười, ngửa đầu lên đầy chột dạ mà nói: [Cậu, cậu hôm nay. . . về sớm thật. .
32 Vợ chồng mới cưới, hưởng tuần trăng mật tại Pháp xong, lại đưa Thư Viên quay về nước Mỹ thăm hỏi bố mẹ vợ, bao nhiêu việc dồn dập như thế, khi trở lại công ty làm việc cũng đã là chuyện của một tháng sau.
33 Vương Tranh khẽ nghẹn ngào, tôi than nhẹ một tiếng, ghé vào tai cậu thì thầm: [Ngoan nào, Vương Tranh. . . ] Tôi hơi cựa quậy khuỷu tay, [Cởi cái này ra đi.
34
Trước mắt bỗng hiện ra một bó cúc Ba Tư to, tôi ngẩng đầu lên trong khi đang đọc sách của Geothe, có chút ngạc nhiên mà nhìn phía trước.
[Anh đã đặt riêng ở cửa hàng hoa, hôm nay mới mang đến được.
35
Xe rời khỏi khu vực nội thành rẽ vào một con đường nhỏ.
Tôi nhìn ra bên ngoài, đôi khi cũng nhìn Bạch Quân Thụy đang ngồi bên lái xe.
Mới một lát, tôi đã kìm không được hỏi: [Tiểu Hà có khi nào sẽ lo lắng.
36
『Chúa Jesus nói: Sự gì thiên chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly. *』
Cô dâu xinh đẹp, trên đầu gài hoa tươi, chiếc váy cưới trắng tinh thuần khiết nhẹ nhàng theo gió tung bay, cùng mùi hoa tươi mát.
37
Trước cái hồi hắn còn chưa làm việc ở trong bãi cát đá, hắn là một quân nhân chính cống.
Dù gì cũng đã từng trải qua cảnh nổ súng, cũng xem như là một người đàn ông hiếm thấy trong quân đội, không biết có phải bởi vì lúc ở quê nhà từng chịu rất nhiều khổ cực, mà khi gia nhập quân đội cũng rất giỏi chịu gian khổ, kỹ thuật bắn súng được rèn luyện rất tốt.
38
Cẩn thận ngẫm lại, thật sự Nhâm Tam gia là một người có phần trầm mặc.
Suốt mấy ngày trời ở chung với nhau, trong lòng Nhâm Kỳ Nhật tràn ngập cảm giác đấy.
39
[Thưa luật sư, ngoài việc mỗi tháng đưa tiền nuôi dưỡng, tôi muốn hướng Beckham • Ross đòi một trăm nghìn đôla tiền bồi thường tổn thất tinh thần. ]
[Bella, bà khinh người quá rồi.
40 Cả buổi tối, tay tôi nắm chặt lấy bức ảnh kia, bên tai vẫn còn quẩn quanh đầy ắp những lời giễu cợt cùng ánh mắt khinh thường, trong vũ hội với bản nhạc lãng mạn ấy, đó là lần đầu tiên tôi đã nhảy trọn vẹn một điệu waltz với một cô gái.